Đúng như những gì Vũ Dịch Đức đã nghĩ, ngày hôm sau ông bà Vũ trở về. Nhưng khi vừa ra khỏi sân bay, cả hai ông bà đã đến biệt thự riêng của Lưu Gia Huân, nơi diễn ra tang lễ.
Ba mẹ của Lưu Gia Huân ly hôn năm anh ta 5 tuổi. Sau đó anh ta cùng mẹ sang Mỹ định cư, và cũng không lâu thì mẹ anh ta đi thêm bước nữa. Năm 22 tuổi thì anh ta mới trở về đây và làm việc tại Vũ Thị. Khi nhận được tin dữ, ba dượng, mẹ và em gái của anh ta lập tức đặt vé máy bay về đây, còn ba ruột thì đã có mặt từ tối qua.
Vũ Dịch Đức có mặt từ rất sớm để lo tang lễ của em họ, anh tiều tụy lặng lẽ trầm ngâm đứng một góc nhìn vào di ảnh của Lưu Gia Huân, nhiều suy nghĩ quẩn quanh khiến đầu anh đau nhức, thêm mệt mỏi.
“ Dịch Đức, cậu về nghỉ ngơi đi. Việc của vợ cậu, cậu còn chưa giải quyết xong, ở đây có ba mẹ của Lưu Gia Huân rồi. ”
Phó Tôn Trạch vỗ vào vai của Vũ Dịch Đức, anh thở dài lên tiếng:
“ Em ấy ra đi một phần cũng do tôi phải không? Tôi không quan tâm nhiều nên... ”
“ Cậu ta lớn rồi, thừa biết ma t.ú.y nguy hiểm như thế nào. Nếu cậu ta nghe lời của cậu, thì đã không có ngày hôm nay. ”
Vũ Dịch Đức thở ra một hơi đầy bất lực, dựa người vào trong tường suy nghĩ đến mình.
Dù là khối u não lành tính, nhưng ca phẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511582/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.