4 giờ chiều, ông bà Vũ mới lên xe đến nhà của ông Đặng.
Đặng Song Nhi hôm qua tới giờ luôn nằm ở trong phòng, đôi mắt cũng đã sưng đỏ.
Bên ngoài, ông Đặng đang ngồi ở ghế uống trà thì ông bà Vũ bước vào. Ông giật mình, đứng dậy chào hỏi:
“ Anh chị xui, mời ngồi! ”
Ông bà Vũ ái ngại ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi:
“ Cảm ơn anh, à... Song Nhi có ở đây không? ”
Ông Đặng ngồi xuống, rót trà vào tách đưa cho cả hai, trả lời:
“ Có, để tôi gọi con bé ra.! ”
“ Không không... Tôi muốn nói chuyện với anh một lát. Anh xui à, dạo gần đây tôi và mẹ của Dịch Đức không có ở nhà, nên không hay không biết gì cả. khi tôi hay là về ngay, nhưng cháu của tôi vừa mới qua đời nên không thể đến nhà gặp anh ngay được. Tôi xin lỗi anh! ”
Ông Đặng nhìn ông bà Vũ, với thái độ này chắc chắn Dịch Đức vẫn chưa nói bệnh tình và kế hoạch của mình.
“ Không sao, cứ xem như duyên nợ vợ chồng của hai đứa trẻ chỉ tới đó. ”
Bà Vũ gấp gáp lên tiếng, ánh mắt tha thiết như đang muốn cầu xin:
“ Không được, tôi đã về rồi thì đảm bảo với anh sẽ không có chuyện tương tự xảy ra đâu. Tôi sẽ dạy dỗ lại Dịch Đức mà.! ”
“ Anh xui, mục đích của tôi đến đây là để xin lỗi anh và muốn đón Song Nhi về. Dịch Đức đã sai, rất sai, tôi và mẹ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511580/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.