Từng tia nắng chói chang, ấm áp le lối vào căn phòng vốn dĩ rất quen thuộc. Người phụ nữ ấy ôm chặt lấy chồng mình ngủ say, bỏ quên những hờn giận vu vơ khi tối.
“ Ưm... ”
Đặng Song Nhi cựa mình, nhưng hai mắt vẫn nhắm híp, vòng tay ôm sát hơn để tìm hơi ấm quen thuộc.
Bỗng dưng, Song Nhi mở choàng mắt ra, chớp mắt mấy cái, bất ngờ đến tỉnh ngủ.
Rõ ràng đêm qua cô để gối ôm ở giữa cơ mà, tại sao hiện tại cô lại ôm anh mà không phải là gối ôm chứ?
Nhẹ nhàng rút tay ở hông của Vũ Dịch Đức, nín thở nhích người ra xa cho anh đừng thức giấc.
Nếu làm anh thức bây giờ, cô có chui xuống hố cũng không hết mất mặt.
Đêm qua chính cô đã không cho anh chạm vào người, nhưng hiện tại nhìn xem, tay chân cô đang quấn chặt lấy người anh không một khe hở.
Song Nhi ơi là Song Nhi!
Lúc này, Vũ Dịch Đức bất ngờ mở mắt, đột ngột quay sang nhìn cô mỉm cười yêu nghiệt. Lòng của Song Nhi liền thét gào, nhắm mắt giả ngủ, nhưng liệu có còn kịp không?
“ Sao thế? Ôm chồng em chứ có phải ôm người khác đâu! ”
“... ”
Câu nói nồng nặc mùi ghen tuông khiến Đặng Song Nhi điêu đứng, mắc cỡ vì bị anh bắt gặp, nhưng sâu xa trong đó có chút vui vui và cũng khó hiểu.
Tự nhiên ghen à, đúng là chẳng hiểu lòng người ta!
“ Cho anh xin lỗi, sau này anh sẽ không lớn tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511509/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.