“ Anh đúng là ngốc, người ngốc nhất mà em từng gặp... hức... ”
Vũ Dịch Đức ngồi xếp bằng trên giường, đối diện là Đặng Song Nhi đang sướt mướt kể tội trách móc. Một tay anh cầm hộp khăn giấy, một tay lau nước mắt cho cô.
“ Sao anh không hỏi thẳng em, mấy hôm nay anh nghĩ em như vậy sao, đúng là quá đáng... huhu... ”
Vũ Dịch Đức im lặng làm đúng nhiệm vụ của mình, nước mắt vừa rơi xuống là anh liền đưa tay lau nó, chẳng biết dưới nền đã bao nhiêu miếng khăn giấy được anh quăng xuống.
“ Em yêu anh nhiều như vậy, sao có thể cùng người khác được chứ... hức... ”
“... ”
“ Hôm đó... hôm đó chỉ diễn cho anh thấy thôi...em và anh Tân Vinh không có gì với nhau cả. Tuy anh ấy thích em, nhưng em không thích anh ấy, em đã có chồng rồi...Anh không tin thì đi hỏi anh ấy đi... híc... ”
“ Nhờ anh ta anh mới bị hành như thế này. ”.
Vũ Dịch Đức nói thầm trong miệng, khuôn mặt oán trách nhưng cam chịu đầy sự bất lực. Như anh yêu cầu, đêm nay cô nhất quyết hành anh lên bờ xuống ruộng, hành xong sẽ nguôi giận.
Đặng Song Nhi quá chăm chú tập trung tủi thân khóc lóc nên chẳng nghe anh nói, lên tiếng hỏi lại:
“ Anh nói gì? híc ”
“ Không có gì! ”
“ Anh đi công tác thật không? Hay lại lừa gạt em? ”
“ Thật! Từ đây về sau, những gì anh nói với em đều là thật! Anh không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511503/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.