Hai tháng sau...
Dạo gần đây, Vũ Hiểu Châu mệt mỏi một cách bất thường, nhưng cô lại cho rằng do mình làm việc quá nhiều, và tự nhiên hôm nay cô lại chán ăn, nghỉ đến món nào cũng ngán và muốn buồn nôn vô cùng.
“ Pha cho tôi một tách socola. ”
Gọi cho trợ lý của mình xong, Vũ Hiểu Châu ngã người về sau ghế làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi. Tự nhiên nhắc đến socola cô lại nhớ đến Chử Liên Dĩnh, lồng ngực đau nhói, khiến sự tủi thân dâng trào làm cô ấm ức tổn thương.
• Cốc cốc...
“ Vào đi. ”
“ Socola của cô đây. ”
“ Pha cafe đi, tôi không muốn uống socola nữa. ”
Thư Mai thở dài, cầm tách socola ra khỏi phòng làm việc của Vũ Hiểu Châu. Vốn dĩ tính tình của cô đã khó chiều, nhưng dạo gần đây còn dữ dằn hơn rất nhiều, miễn ai làm sai là lớn tiếng quát nát, họ sợ cô còn nhiều phần hơn cả Vũ Dịch Kiến.
Hơn 10 phút sau, Thư Mai lần nữa mở cửa đi vào, đặt tách cafe xuống bàn làm việc trước vị trí của phó tổng. Cô phất tay bảo cô ấy ra ngoài, sau đó cầm tách cafe lên uống cho tỉnh táo, nhưng vừa đưa tới trước miệng cô đã buồn nôn.
• Ụa...
“ Phó tổng, cô có sao không? ”
Thư Mai nghe âm thanh nôn ói lập tức quay đầu chạy lại, nhưng lúc này cô đã khó chịu bịt mũi, đẩy tách cafe ra xa.
“ Cô đem ra ngoài nhanh đi, mùi hôi khó chịu quá... Ụa... ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511455/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.