Dựa người vào cánh cửa phòng ngủ, bỗng dưng Vũ Hiểu Châu đưa tay sờ vào chiếc bụng phẳng lỳ của mình dịu dàng vuốt ve.
Đúng vậy, cô đang mang thai, đứa bé chính là kết quả của đêm đó!
Trước đây, Vũ Hiểu Châu từng lên kế hoạch cho từng năm, và đến năm 27-28 tuổi cô mới có ý định sinh con. Nhưng, bà Vũ bảo Chử Liên Dĩnh đã 27 tuổi, độ tuổi đó rất mong muốn có con, thế nên sau khi cả hai phát sinh quan hệ cô đã không uống thuốc tránh thai.
Lần đầu tiếp nhận thông tin mình mang thai, và cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé trong cơ thể, cô đã khóc ngay tại trên giường khi bác sĩ đang siêu âm vì hạnh phúc, nhưng cũng có một chút đau lòng và tủi thân vì cô và ba đứa bé đã ly hôn.
Đứa bé này vốn dĩ không nên xuất hiện, từ trong bụng mẹ gia đình đã không hoàn chỉnh, thiếu hụt tình thương và sự quan tâm, cũng sẽ bị tủi thân...
Nhưng có người mẹ nào đành lòng, nhẫn tâm làm hại con của mình đâu, cô cũng không ngoại lệ!
“ Có một người mẹ tệ như mẹ, chắc con buồn lắm đúng không? ”
“ Bảo bối, có nên nói cho ba con biết không?”
Liệu anh sẽ vui hay cảm thấy nặng nề vì phải có trách nhiệm với hai mẹ con cô?
Mấy hôm nay, Vũ Hiểu Châu cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, vô cùng mâu thuẫn. Nửa muốn thông báo với anh, nửa muốn âm thầm rời đi, mãi mãi không cho anh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-den-may-van-yeu/2511453/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.