Dịch & biên: Trần Bì
Bóng dáng Hijikata biến mất ngoài cổng.
Mitsuba đứng lên, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Hijikata rời đi.
---- Bây giờ còn chưa thể đi ra, bằng không sẽ bị Mitsuba phát hiện hai người đang nghe trộm. Tiểu Đậu không dám động đậy, chỉ phải cứng đờ tại chỗ.
Trong miệng tràn ngập mùi tanh ngọt của máu tươi, mà Okita ở trước mặt đang thong thả liếm giọt máu trong lòng bàn tay.
Trong nháy mắt đó, cậu ta khiến người khác liên tưởng đến con thú dữ đang liếm láp máu con mồi sót lại trên móng vuốt.
Sau đó cậu ta lấy bàn tay dính máu kia duỗi tới mặt cô, ngón tay tinh tế ma sát vết máu ở khóe miệng cô.
Ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ bờ môi, kế đó dừng lại ở khóe miệng.
Bị cặp mắt đỏ máu ấy nhìn chằm chằm, Tiểu Đậu cảm thấy hai chân như mọc rễ dính dưới đất, hơi chút xê dịch cũng khó...
Một lúc lâu, Mitsuba rốt cục xoay người đi vào phòng.
Tiểu Đậu như được đại xá, thân thể đang căng thẳng thả lỏng. Cùng lúc đó, Okita cũng nhẹ nhàng buông tay. Tiểu Đậu hé miệng, hồi lâu mới khó khăn thốt ra một câu: "... Xin lỗi."
Okita không bày tỏ ý kiến, xoay người đi đến cửa.
Tiểu Đậu theo sát: "Chờ đã... Tôi xử lý vết thương giùm cậu."
...
Từ lúc cả hai tiến vào gian phòng của Tiểu Đậu, Okita một câu cũng không nói, chỉ lẳng lặng dán mắt nhìn Tiểu Đậu bận rộn.
Tiểu Đậu kiên trì lục lọi hòm thuốc, ép buộc chính mình không đi chú ý tầm nhìn của Okita mà đứng ngồi không yên...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-dau-em-chua-biet-yeu/68084/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.