“Ồ…Tôi chuyển ra ngoài, có phải là sẽ không có bữa sáng, cũng không được ăn đêm nữa đúng không?” Một tháng này, Trịnh Tích Vân đã triệt để tạm biệt với đồ ăn bên ngoài, ngày ngày ăn cơm do Trịnh Thanh nấu, đã không lỡ rời khỏi đây.
“Cậu có thể tự nấu hoặc ăn bên ngoài, cậu cho rằng gọi tôi một tiếng dì, tôi thật sự trở thành người hầu cho cậu sao?”
Trịnh Tích Vân nhoẻn miệng, “Cơm chị nấu còn ngon hơn ngoài nhà hàng, hơn nữa chị cũng phải cho tôi từ từ tìm phòng chứ, không thì tôi chuyển đi đâu.”
“Tôi không nói là hôm nay cậu phải chuyển đi, cậu tìm phòng trước đi.”
“Vậy tôi cố gắng tìm một chỗ gần với nhà chị, có thể đến xin cơm…” Trịnh Tích Vân tính toán, nhìn Trịnh Thanh cười khoái trí, “Dì, dì thấy có được không?”
“Nếu như cậu không gọi tôi là dì, có lẽ cũng được.”
“Không gọi là dì, vậy gọi là gì, lần trước tôi nói gọi là chị, chị cũng không đồng ý.”
“Cậu không thể nghiêm túc gọi là chị chủ gì đó được sao, tôi vốn dĩ là sếp của cậu.”
“Sếp nghe rất xa lạ, dì mới thân thiết.”
Trịnh Thanh cười lắc đầu, “Thật là hết cách với cậu, tùy cậu đi.”
“Tôi phát hiện, bình thường chị hay hát những ca khúc nhạc folk Âu Mỹ khoảng mấy chục năm về trước.”
“Sao vậy, có vấn đề sao, những ca khúc đó chẳng phải là những ca khúc kinh điển trong làng nhạc folk sao?” Trịnh Thanh ngẩng đầu nhìn về người đối diện.
“Nhưng nó quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chan-thoi-gian/2655838/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.