“Khiến cho tôi lệ sầu tuôn rơi, đâu chỉ là men rượu đêm qua. Khiến cho tôi bịn rịn không rời, đâu chỉ mỗi sự dịu dàng của em. Con đường còn lại còn bao xa nữa, điều làm khó tôi chính là tự do vùng vẫy… Đi cùng tôi trên con đường Thành Đô nhé, đến nào tất cả ngọn đèn đường đều tắt, cũng không dừng lại…”
Trên sân khấu, Trịnh Tích Vân ôm cây đàn guitar hát một ca khúc gần đây rất nổi tiếng “Thành Đô”, khách dưới sân khấu lấy điện thoại quay lại video.
“Hình như cậu ấy là người Thành Đô đúng không ạ?” Ôn Ninh tùy ý hỏi một câu.
“Đúng vậy, cậu ấy là người Thành Đô.”
“Chẳng tránh hát ca khúc này lại có hồn đến vậy.”
“Đã rất nhiều năm rồi cậu ấy không quay về, chắc cũng muốn về thăm.”
Trịnh Tích Vân hát xong, muốn đợi sau khi đóng cửa sẽ cùng về với Trịnh Thanh, nhưng trước cửa có rất nhiều cô bé đang cầm điện thoại chụp ảnh, anh đành trốn sau quầy pha chế.
Ôn Ninh rửa sạch cốc quay người đi, thấy anh đang nghịch điện thoại ở một góc, “Cậu làm gì vậy, chỗ nhỏ như này, cậu còn ngồi xổm ở đó.”
“Chị đi ra ngoài xem xem, mấy người đó đã đi chưa, đi rồi thì tôi ra.”
Lúc này, Trịnh Thanh bưng những chiếc cốc thu lại cho Ôn Ninh, vừa hay nghe thấy câu nói của Trịnh Tích Vân, “Đi hết rồi, cậu còn tưởng muộn thế này người ta còn theo cậu về nhà sao.”
Trịnh Tích Vân mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chan-thoi-gian/2655836/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.