Ngày hôm sau, bác sĩ thú ý đến, vừa truyền dịch vừa hỏi tình hình của Summer, “Từ hôm qua đến hôm nay, có còn nôn và đi ỉa nữa không?”
“Có nôn một lần, sáng nay thay quần giấy cho nó, cũng đi ỉa một lần, cũng là không thành hình.”
Bác sĩ quan sát kỹ Summer, “Trạng thái tinh thần hình như không thấy có thay đổi nhiều so với hôm qua, chỉ cần có thể dừng việc nôn mửa và đi ỉa, thì sẽ có hi vọng rất lớn.”
Rút kim tiêm đang truyền dịch ở dưới chân Summer ra, “Anh chị vẫn phải tiếp tục theo dõi, có vấn đề thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, hai ngày nay quan trọng nhất.”
Trịnh Thanh gật đầu, “Được, cảm ơn bác sĩ.”.
||||| Truyện đề cử: Trói Em Mãi Không Buông |||||
Ở Hạ Môn, Thẩm Diệu Đông cũng không có cách xử lý công việc ở công ty, văn kiện Hà Tử Hân gửi tới mở bằng điện thoại xem không tiện, lúc xuống dưới nhà mua bữa sáng cho hai người, đi qua một cửa hàng phân phối, anh mua luôn một chiếc laptop, như này có thể ở Hạ Môn làm việc từ xa.
Trịnh Thanh ngồi trước sofa cùng với Summer đang truyền dịch, ở bàn đối diện, Thẩm Diệu Đông đang gõ máy tính vừa làm việc vừa ở cùng với họ.
Trịnh Thanh nhìn bộ dạng của anh, không kiềm chế được nói, “Anh bận việc thì quay về đi, anh ở đây cũng không có tác dụng gì nhiều.”
“Không sao, như này cũng có thể làm việc, anh làm ảnh hưởng đến em à, nếu như anh hưởng tới em anh đi vào phòng ngủ.”
Trịnh Thanh lắc đầu, “Không, anh ở đây đi.”
Một người chăm sóc cho Summer từng li từng tý, một người ngoài việc xử lý công việc còn làm công tác hậu cần vững chãi cho Trịnh Thanh, hai người cứ như vậy trải qua mấy ngày.
Cho đến ngày thứ 5, Summeer không nôn và đi ỉa chảy nữa, trạng thái tinh thần cũng được hồi phục, bác sĩ nói với họ, “Nhìn bộ dạng chắc là đã vượt qua, nhưng tất cả phải đợi sau ngày thứ 7 xem Summer có thể tự mình ăn được hay không, mới có thể có kết luận cuối cùng.”
Nghe bác sĩ nói như vậy, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là Thẩm Diệu Đông, mấy hôm nay thấy Trịnh Thanh lo lắng cho Summer, tâm trạng không được tốt, anh không dám tiến thêm một bước, sợ cô không vui đá mình xuống giường, đêm đó anh chỉ có thể chen chúc ngoài sofa với Summer.
Hôm nay trên mặt Trịnh Thanh hiện rõ tâm trạng vui hơn rất nhiều, Thẩm Diệu Đông tắm xong ra ngoài, thấy Trịnh Thanh sợ Summer bị gió lạnh, cô mặc váy ngủ đang đóng cửa sổ ngoài phòng khách, đường cong đằng sau nhìn thôi cũng đã bị mê hoặc tột cùng.
Anh đi qua ôm lấy Trịnh Thanh từ phía sau, Trịnh Thanh không kháng cự, hai người đều không nói gì, cứ an tĩnh đứng như vậy, một lát sau, Trịnh Thanh mở đặt lên tay anh, “Đi ngủ thôi.”
Trước mắt Thẩm Diệu Đông lóe lên tia sáng, “Vậy hôm nay mình có thể ngủ cùng nhau không?”
“Có ngày nào là không ngủ cùng nhau?” Trịnh Thanh gỡ tay anh ra, quay người hỏi lại anh.
“Anh nói không phải là kiểu ngủ trên cùng một giường như vậy...”
“Vậy anh muốn ngủ thế nào?” Trịnh Thanh nói rồi đi đến sofa, chúc ngủ ngon với Summer, rồi đi vào phòng ngủ.
Thẩm Diệu Đông đi theo cô vào phòng ngủ, “Em đối với Summer còn tốt hơn với anh.”
“Anh còn ghen với cả chó sao?” Trịnh Thanh kéo chăn nằm xuống giường.
“Mấy ngày nay em toàn ôm Summer không ôm anh.”
“Đợi sau khi Summer khỏe lại, anh đem nó về Thượng Hải, còn có những đồ anh mua cho em, cũng đem cùng luôn đi.”
Thấy Trịnh Thanh nhắm mắt, câu nói vừa rồi cũng không giống như đang đùa, lúc này anh thêm lo lắng, cũng lên giường cùng với Trịnh Thanh, né né người đến sát phía cô, khoong dễ gì mới nằm xuống được, ôm lấy Trịnh Thanh, “Vẫn là em nuôi Summer thích hợp hơn, anh không có thời gian để chăm sóc nó.”
Trịnh Thanh mở mắt, đánh vào tay Thẩm Diệu Đông đang đặt trên bụng mình, “Em cho rằng chúng ta đã chia tay rồi, anh như này là muốn làm gì?”
Tay Thẩm Diệu Đông ôm chặt lấy eo cô như cũ, “Ai nói sẽ chia tay?”
“Chẳng phải anh nói đến để mang theo mấy đồ của anh và Summer đi sao, em cho rằng đây là ý chia tay.”
“Đấy đều là lời tức giận, anh chưa nói sẽ chia tay.” Thẩm Diệu Đông thấy Trịnh Thanh cũng không có ý từ chối, tay đặt trên bụng cô dần dần trườn lên, luồn vào trong nơi mềm mại trước ngực cô.
Lần này Trịnh Thanh không để Thẩm Diệu Đông đạt được ý xấu, nắm chặt lấy tay anh, “Anh đừng có được nước béo cò, em không có tâm trạng để làm cùng anh.”
“Anh không làm gì cả, ôm như này rất tốt.”
“Vậy tay anh nghiêm túc chút, tắt đèn đi ngủ.”
Thẩm Diệu Đông hận rằng không thể lau sạch những giọt mồ hôi trên trán, như này tính là bớt giận rồi đúng không, anh quay người tắt đèn trên tủ đầu giường, “Em nằm vào bên trong một chút, anh sắp rơi xuống rồi.”
“Anh thật phiền, bên đó rất rộng anh không nằm, phải qua đây chen với em bằng được.”
“Khác nhau chứ, ôm em ngủ mới được thoải mái.”
Ngửi mùi thơm cơ thể trên người Trịnh Thanh, Thẩm Diệu Đông rất nhanh đã đi vào giấc ngủ, được anh ôm như vậy, ngược lại khiến Trịnh Thanh mất ngủ.
Cơ thể vốn đang nằm thẳng của Trịnh Thanh, nghiêng mình nhìn vẻ mặt anh tuấn của Thẩm Diệu Đông, cô đưa tay lên vuốt ve mặt anh, cuối cùng đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, “Sao em lại yêu một kẻ ngốc như anh.”
Miệng Thẩm Diệu Đông nở ra một nụ cười, Trịnh Thanh nghĩ anh đang nằm mơ thấy giấc mộng đẹp gì, trong mơ cũng cười ngây dại.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Diệu Đông nói với Trịnh Thanh bên cạnh, “Tối qua anh mơ thấy em hôn trộm anh, tối qua sau khi anh ngủ, em hôn anh đúng không?”
“Sao có thể, anh lại có giấc mơ đẹp đẽ gì rồi.” Trịnh Thanh lập tức phủ nhận.
“Vậy sao, sao anh cảm thấy mơ rất chân thực.”
Cuối cùng Summer cũng gắng gượng được đến này thứ 7, sau khi bác sĩ đợi bịch nước truyền xong, quan sát chú chó có thể ăn được.
Trịnh Thanh chuẩn bị cho nó món thịt bò trộn cơm mà nó thích ăn nhất, còn chưa tới gần, Summer ngửi thấy hương vị đồ ăn, đã nhảy xuống sofa đến luồn lách bên chân Trịnh Thanh.
Trịnh Thanh vừa đặt đĩa xuống, Summer liền ăn ngay, Trịnh Thanh vui mừng không ngoắt, “Nó ăn rồi, có phải là đã khỏi rồi không?”
“Ừm, như này cũng tính là khỏi rồi, nhưng mấy ngày nữa vẫn phải quan sát mật thiết, hết còn nôn đi ỉa vẫn phải tới bệnh viện.”
Thẩm Diệu Đông giấu Trịnh Thanh chuyển cho bác sĩ 5 vạn tệ, cảm ơn anh đã hao tâm tổn sức cả tuần nay. Nếu để Trịnh Thanh biết anh trả gấp 10 lần chắc lại bị mắng.
Sau khi tiễn bác sĩ ra về, Thẩm Diệu Đông quay lại phòng khách, thấy Summer đang ăn, “Em xem nó ăn rất ngon, lần này có nên hồi phủ hay chưa?’
“Ngày mai rồi tính sau đi, hôm nay em không muốn dày vò nữa.”
“Summer khỏi bệnh rồi, đây là một việc đáng để chúc mình, chúng ta cũng nên chúc mừng chút chứ?”
Trịnh Thanh đưa tầm mắt từ Summer chuyển qua phía Thẩm Diệu Đông, “Anh muốn chúc mừng thế nào?”
“Tối nay có thể cho anh chút phúc lợi không, anh đã chịu đựng mấy ngày rồi.”
“Cả ngày trong đầu anh đều nghĩ gì vậy, Summer vẫn luôn đang điều trị, anh cũng không quên chuyện đó.”
“Anh là một người đàn ông bình thường, ôm một vật báu gợi cảm như vậy mà không được động vào, anh sẽ mắc bệnh đấy.”
Trịnh Thanh nhếch méo, “Tối rồi nói sau.”
Nghĩ đến việc tối nay sẽ phát sinh quan hệ với Trịnh Thanh ở căn phòng này, lần này Thẩm Diệu Đông không chỉ không thấy bực bội, ngược lại cảm thấy như này, mới có thể chứng minh Trịnh Thanh đã thật sự buông những chuyện trước đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]