Hai ngày sau tôi lại cãi nhau với anh, bởi anh gửi thiệp mời tôi đến làm phù dâu. Tôi lại từ chối vì bận chăm sóc cậu. Nhưng ngược lại, tôi cũng nói nhỏ rằng anh đừng cưới chị ấy nữa, anh làm như thế với tôi là quá đủ rồi. Nhưng nào ngờ anh lại nặng giọng với tôi khiến tôi phải hét lên:
"Đúng, em rất quan tâm đến cậu ấy, thì sao? Anh có quyền gì mà cấm được em cơ chứ"
"Vì anh là anh trai em, em có hiểu không? Mẫn Mẫn, anh biết em bướng bỉnh nhưng em không được đặt tình yêu lên người cậu ấy, cậu ấy sắp chết rồi, em định ôm mối tình này cả đời hay sao?"
Anh ôm chặt lấy bả vai tôi, ánh mắt nhìn rất xa lạ. Tôi cũng hét lên với anh:
"Vậy chuyện anh cưới chị Dany thì sao? Anh có vao giờ hiểu đến cảm giác của em chưa?"
"Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau"
Tôi cười khẩy, mặc kệ những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cố chấp nói:" Có gì khác nhau cơ chứ"
"Mẫn Mẫn, em hãy thử cố gắng chịu nhìn nhận sự thật một lần đi. Vì tương lai của em đấy"
Anh nói lảng qua vấn đề khác nhưng tôi biết điều anh nói, điều anh lo lắng là sự thật. Anh yêu thương tôi như em gái của mình thì nhất định không để em gái mình đi yêu một người sắp chết. Nghĩ đến cậu ra đi, lòng tôi lại thổn thức, không phải vì yêu mà vì lòng thương, giống như anh thương tôi vậy đấy. Một cậu nhóc ngày nào cũng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chan-cua-nguoi-den-sau/1970147/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.