"Nếu quan tâm anh là một điều phiền phức.
Thì xin lỗi, vì em đã làm phiền"
Tôi đứng sững người, bàn tay vô thức nắm chặt tay cậu lúc nào không ai hay. Cũng bởi thế mà hai chúng tôi đứng một lúc lâu.
Quả thật tôi rất hợp với buổi chiều khi ánh nắng mặt trời dần lặn xuống, bởi tôi để ý. Cứ hễ tôi có chuyện là gặp phải lúc buổi chiều tà. Lúc ấy bầu trời cũng âm u và mang một nét man mác buồn giống tôi vậy. Tôi không nhìn trời, nhìn đất, nhòn mây, tôi chỉ nhìn vào thực tại. Nhưng hiện thực dù có vui hay buồn bản thân tôi cũng chẳng cảm thấy có gì hay ho cả.
Anh không biết từ đâu, có lẽ là từ ngõ nhà mà tôi thường hay qua lại, anh đi đến gần tôi. Con người anh chạy thật nhanh, có nét hối hả thấy rõ. Anh cũng không ngạc nhiên vì sao tôi ở đây, chạy đến nắm chặt bả vai tôi và hỏi gấp:
"Em thấy chị Dany ở đâu không? Chị mà em thấy trong bệnh viện ấy"
Tôi giật mình nhìn anh, tôi nghĩ anh đang đi tìm chị. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh gấp gáp như thế này, đầu tôi suy nghĩ một đường, miệng tôi lại nói một nẻo:
"Em không thấy"
"Chết thật" tôi vừa dứt câu, anh chửi một tiếng rồi chạy đi thật nhanh. Đi về hướng ngược lại, tôi nhìn theo mà sao cảm thấy hai người giống nhau đến lạ kì.
Anh không hỏi tôi vì sao tôi lại đến đây nữa, anh chỉ hỏi đến chị rồi hỏ mặc tôi ở đây rồi chạy đi. Tôi cũng chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chan-cua-nguoi-den-sau/105245/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.