Tôi đọc quyển sổ ấy còn, cụp mắt xuống không nói một hai lời mà ném đi. Tôi nghĩ mình đã đọc cái không nên đọc, và biết những cái mình không muốn biết.
Ánh mắt tôi xa xm nhìn ra ngoài trời, bầu trời tối đen không có một ngôi sao nào. Làm mưa hiu hắt thổi nhè nhẹ qua những tán lá cây dưới sân cường, bỗng trong lòng tôi thấy trống rãi quá. Cũng bỏ đi công việc mình đang làm lỡ mà chạy ra ngoài hiên nhà, ngồi một góc trong sân.
Tôi biết là anh thích chị Danh, nhưng tôi lại không biết anh thích chị đến mức này. Những dòng chữ thẳng tắp cứ viết đều đều theo một mạch cảm xúc, tôi đọc xong như muốn hòa nhập luôn vào trong đó. Bởi vì tôi hòa nhập được, tôi viết được cảm xúc của anh nên lòng tôi mới đau đớn như thế này.
Anh đau một phần, tôi lại đau hai phần. Bởi trong lòng tôi biết, tình cảm mới chớp nở như chồi non chính là thứ tình cảm yếu đuối nhất. Nhưng bản thân tôi lại không thể mạnh mẽ.
Anh quen chị Dany trước cả tôi. Khi ấy hai người là họ hàng với nhau, khi chị Danh chuyển đi, anh chỉ chơi có một mình. Một thời gian sau tôi mới được nhận làm con nuôi. Anh đi học khoa kinh tế, một phần bởi trách nhiệm, một phần bởi ước mơ, nhưng cũng một phần là vì chị Dany.
Nhưng khi anh đi, anh nào đâu nhớ đến còn có người em gái suốt ngày mong ngóng chờ mong anh về. Trong cuốn sổ nhật kí đó, từ nhỏ đến lớn, một chữ cũng không có tên tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-chan-cua-nguoi-den-sau/105243/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.