"Cậu có chắc muốn xăm cái này không?" Kha Khắc hỏi.
Đường Duy gật đầu, ánh mắt kiên định vô cùng.
Kha Khắc khẽ cong môi: "Nếu cậu nghĩ kỹ rồi, vậy bây giờ làm đi. Lát nữa tôi không có lịch hẹn. Hình này nhỏ, hôm nay tôi làm cho cậu." Kha Khắc huơ hộp thuốc lá. "Nhưng tôi làm một hơi trước đã. Cậu Đường còn có thời gian một điếu thuốc nghĩ lại đấy."
Đường Duy gật đầu. Kha Khắc sải bước ra ngoài tiệm.
"Cậu muốn xăm thật hả, Đường Duy?" Hạ An hỏi lần nữa.
"Ừ."
Đường Duy nhìn tấm ảnh trên iPad, nhớ về khuôn mặt Kỷ Viêm trong ngày sinh nhật mình. Thời gian trôi qua đã lâu, mà nó phảng phất như mới vừa hôm qua. Kỷ Viêm mạc nhiên, hững hờ nhưng nỗi tiếc nuối hằn trong đôi mắt hắn. Ấy là sắc thái mà Đường Duy chưa bao giờ trông thấy nơi hắn. Có lẽ tiếc nuối là chuyện nhân chi thường tình, nhưng Đường Duy cảm thấy ít nhất nó không nên thuộc về Kỷ Viêm.
Giữa lúc Đường Duy thẫn thờ nhìn tấm ảnh, tiếng cửa mở bỗng vang lên bên tai anh —— Kha Khắc đã hút xong điếu thuốc.
Hắn bước tới gần hai người, thấp giọng: "Đi thôi. Lên lầu hai."
Hắn không hỏi lại Đường Duy đã nghĩ kỹ chưa. Hắn làm thợ xăm bao nhiêu năm qua, từng gặp những người quyết tâm phải làm, chẳng hạn như Đường Duy; cũng từng thấy khách hàng chỉ hứng thú nhất thời, chẳng hạn như Hạ An. Một cái thoáng nhìn, hắn đã thấu tỏ.
Đường Duy và Hạ An theo sau Kha Khắc. Ba người lên cầu thang, vào phòng thứ hai trên tầng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-cham-cau/1061269/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.