"Má! Nói đến gái. Tao chưa hỏi mày." Ôn Vũ bắt chuyện với Cảnh Địch. "Hôm bữa mày nói để dành cho tao đâu?"
Cảnh Địch ngậm điếu thuốc: "Tao đéo phải tú bà. Người ta chịch với ai là tự do của người ta."
Nghe thấy gái là tươm tướp, mấy người trong phòng sôi nổi hẳn lên.
Nhưng câu nói vừa rồi... Đường Duy không hiểu, ngu ngục chuyện gì?
Anh đặt ly rượu xuống bàn, xoa nhẹ ngón tay lên thành ly: "Vừa rồi cậu ấy muốn nói gì vậy em?"
Kỷ Viêm nheo mắt rít thuốc, làn khói trắng lượn lờ khiến người khác không nhìn rõ đôi mắt hắn.
"Trước đây em luôn thích con gái. Lên cấp hai mới thích con trai."
Đường Duy gật đầu, lời giải thích tương đối hợp lý. Bạn bè của Kỷ Viêm có khả năng nghĩ mình là đồng tính luyến ái, song những người đồng tính nói chung không thích song tính luyến ái. Họ ngại người lưỡng tính không có chủ kiến. Xét cho cùng, đa phần những người lưỡng tính đến tuổi đều trở về cưới vợ sinh con. Nhưng trực giác của Đường Duy mách bảo, đấy không phải là điều người nọ muốn nói.
Thấy hai người lại rù rì to nhỏ, mấy người họ bèn xúm vào kiếm chuyện. Làm khó Kỷ Viêm thì không được, nhưng chẳng lẽ không thể làm khó Đường Duy? Người này hỏi một câu, người kia hỏi một câu, đến phút cuối Đường Duy đỡ chẳng nổi.
"Gì đó? Thẩm vấn tù nhân hả?" Kỷ Viêm liếm hàm trên, cười hỏi.
"Tụi tao đang hỏi Bác sĩ Đường, mày xen vô chi?" Cảnh Địch chun mũi.
Kỷ Viêm khoác cánh tay lên vai Đường Duy, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-cham-cau/1061265/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.