Kỷ Viêm phóng xe lao vun vút trên đường cái. Làn gió đêm lùa vào xe mang theo chút lạnh lẽo. Không biết đã tới đâu, và không biết qua bao lâu, Kỷ Viêm dừng lại.
Hắn mở danh bạ điện thoại. Ánh mắt rơi ở thông tin liên lạc của Bác sĩ Đường trong hai giây, đoạn hắn gọi vào số Thi Hạo.
"Anh Viêm."
Kỷ Viêm châm thuốc: "Ở đâu?"
"Ôn Vũ mở bàn, tới không?" Thi Hạo cười tủm tỉm. "Có mấy đứa đúng gu mày."
Kỷ Viêm nghĩ đến màn cãi vã vừa rồi với Đường Duy. Hắn gõ nhẹ ngón tay xuống vô lăng, thấp giọng: "Chờ tao."
"Tới đê."
Kỷ Viêm lái xe về hướng Club Thiên Địa. Nhìn thấy tấm bảng hiệu quen thuộc, đầu óc hắn bỗng rối bời. Đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa sổ xe, Kỷ Viêm ngước mắt nhìn nhân viên bảo vệ đang cúi đầu hỏi: "Giám đốc Kỷ, anh cần em đậu xe giúp không?"
Một chữ "Được" quanh quẩn trong miệng, và rồi tan mất. Kỷ Viêm nhíu mày, xua tay: "Không cần. Cậu làm gì cứ làm gì."
"Vâng. Vậy có việc gì anh cứ gọi em." Kỷ Viêm là khách quen và là bạn của ông chủ, nhân viên bảo vệ dĩ nhiên biết hắn.
"** má!" Kỷ Viêm vỗ mạnh lên tay lái. Hắn gọi vào số Thi Hạo.
"Tới chưa? Anh Viêm ới?" Đầu dây bên kia ngập trong tiếng ồn.
Kỷ Viêm liếm hàm trên: "Dưới lầu."
"Gì vậy cha? Tới dưới lầu rồi thì gọi tao chi?" Thi Hạo cười khì khì, hình như hôm này Kỷ Viêm không được bình thường. "Sao? Muốn tao xuống dưới ẵm mày lên hả?"
"Tao gọi là nói cho mày một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-cham-cau/1061260/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.