Đường Duy lái xe tiến về phía trước. Ánh đèn chiếu qua kính chắn gió rọi vào xe thành từng mảng lốm đốm. Dẫu biết chỉ là vô dụng, song những người đang vội vã về nhà vẫn thỉnh thoảng bấm còi khi gặp tắc đường. Tiếng còi thi nhau vang lên, người nghe choáng váng mặt mày.
Bỗng, lời nói của Hạ An lướt qua bên tai —— "Đường Duy, cậu có thể theo đuổi tình yêu. Nhưng cậu không thể làm kẻ ngốc."
Đường Duy trông thấy khuôn mặt mình qua gương chiếu hậu, chẳng biết nụ cười khổ đã hằn bên môi tự lúc nào.
Anh mở cửa, trong nhà tối om. Anh chạm vào công tắc, ngọn đèn trắng rọi sáng cả phòng khách. Một thoáng đó, anh ngỡ rằng tất thảy là ảo giác. Anh vẫn là bác sĩ cô độc, ngày ngày đi làm, bận bịu với bệnh nhân. Trong sinh mệnh anh không tồn tại cái tên Kỷ Viêm, tất thảy đều do anh tưởng tượng ra. Anh bước đến tủ giày, cúi nhìn đôi dép lê chiếc xuôi chiếc ngược bởi chủ nhân vội vàng ra ngoài, cảm giác hoảng sợ kỳ lạ kia mới biến mất.
Như thường lệ, anh thay quần áo và rót ly nước rồi vào thẳng phòng đọc sách. Anh nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn. Thường thì giờ này Kỷ Viêm vẫn còn trên bàn rượu.
Anh cảm thấy cột sống cổ và thắt lưng bắt đầu nhoi nhói bởi ngồi làm việc trong thời gian dài. Anh mở cửa, muốn xuống lầu dạo quanh một vòng. Bỗng, tiếng khoá mật mã vang lên. Anh không biết vì sao, hôm nay mình lại không ra ngoài đón em ấy.
"Bác sĩ Đường." Kỷ Viêm đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-cham-cau/1061259/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.