Câu chuyện đã kết thúc nhưng tôi vẫn chưa thể nào dứt ra được. Có quá nhiều điều nghi vấn trong đó. Chẳng lẽ đứa trẻ mà mẹ nhắc đến kia chính là tôi? Nhưng nếu như vậy thì tại sao, trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời tôi chưa từng cảm nhận được chút khác biệt nào từ cơ thể mình chứ? 
Cố nén tò mò tôi đọc nốt phần kết thư. 
"Con thân yêu, mẹ mong rằng con không quá sốc khi nghe xong câu chuyện này. Ngoài ra mẹ muốn dặn con rằng, những quyển sách mẹ gửi cho con chính là vật gia truyền, hy vọng con sẽ giữ gìn cẩn thận. Mẹ biết trên con đường tu đạo không có người chỉ dẫn khó khăn gặp phải là rất lớn. Cụ Miên cũng không để lại bất kỳ lời gợi ý nào, nhưng trước kia, khi con còn nhỏ rất hay quấy đêm. Lúc bấy giờ mẹ thường lấy sách này ra đọc cho con nghe con mới ngủ yên được. Tuy không biết đó có phải cách tu tập không nhưng mẹ tin con của mẹ sẽ sớm ngộ ra được, cầu cho những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với con. 
Mẹ của con 
Nguyễn Thị Hoài" 
Cái quái gì vậy chứ? Không thể ngờ được cả cụ nội và mẹ đều bỏ boom tôi! Nếu câu chuyện kia khó hiểu mười thì việc để tôi tự tu luyện với đống sách kỳ lạ này còn vô lý hơn gấp một trăm lần. Chưa bàn đến "kỳ duyên hội ngộ" có đến hay không trước mắt tôi sắp bị nữ quỷ kia hành chết rồi đây này! 
Dù trong lòng bất mãn thế nhưng cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-canh-treo-mot-manh-trang-xanh/2737364/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.