Tức thời mọi sự chú ý đều đổ dồn về nơi phát ra tiếng kêu ấy. Chỉ thấy một người đàn ông hốt hoảng chạy ra từ cánh rừng lao thẳng về phía đám người. Chúng tôi thấy vậy cũng vội vã chạy lại xem xét tình hình. 
Ở thôn bản này đã gần một năm, ít nhiều tôi cũng hiểu được phần nào ngôn ngữ của họ. Tôi chăm chú lắng nghe người kia thuật lại câu chuyện: 
"Hồi chiều tôi có lên rẫy mà ngủ quên mất đến chập tối mới mò về. Lúc đi ngang qua cánh rừng kia thì nghe tiếng sói hú. Biết chuyện chẳng lành tôi mới đi nhanh hơn, ai ngờ đến chỗ vách núi thì thấy… thấy…" 
Người đàn ông khó nhọc vừa vuốt ngực vừa thở hồng hộc. Trong đám đông có người sốt ruột hỏi: 
"Thấy gì?" 
"Thấy… thấy hai cái xác!" 
Câu nói vừa dứt không gian xung quanh liền im bặt, dường như có một áp lực vô hình nào đó đè nặng lên những người có mặt ở đây. 
"Ban đầu tôi không dám qua xem, nhưng nghĩ lại người gặp nạn có thể là người làng mình mới đánh bạo qua ngó chút. Ai ngờ vừa mới lật cái xác lên đã phát hiện nó… nó là thằng A Páo làng mình! Ôi trời đất ơi sao lại là nó cớ chứ?" 
Trong đám đông tụ tập xung quanh hình như có cả thân nhân của người xấu số kia, nhất thời rất nhiều tiếng khóc thê lương vang lên xé tan bầu không khí nhộn nhịp ban đầu. Người đàn ông kia vẫn không dừng lại tiếp tục khua tay múa chân. 
"Mau! Ta mau đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-canh-treo-mot-manh-trang-xanh/2737363/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.