Tôi vội vã đáp lại, rồi nhanh chóng mở cửa ra, mời Hoài Ân vào trong phòng. Khi đã ngồi trên giường Hoài Ân mới lên tiếng: 
"Hòa này, gần đây cậu có cảm thấy gì lạ không?" 
Tôi khó hiểu lắc đầu, đoạn hỏi: 
"Tớ không, cậu sao thế? Có chuyện gì à?" 
Hoài Ân lúc này đang mặc trên mình bộ quần áo ngủ, đầu tóc có chút rối loạn. Trên gương mặt cô là vẻ hoang mang, tiều tụy hiếm thấy. Có lẽ từ khi quen nhau cho đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi trông thấy một Hoài Ân thiếu sức sống đến vậy. 
Cô ấy ngập ngừng một lúc lâu rồi mới đáp: 
"Dạo này tớ cảm thấy anh Lâm có gì đó… lạ lắm?" 
"Lạ chỗ nào?" 
Tôi thắc mắc. Thực lòng mà nói, mấy bữa nay đầu óc tôi cứ như trên mây, chỉ mải suy nghĩ về chuyện của A Páo mãi mà chẳng mấy để ý đến mọi thứ xung quanh. Hiển nhiên Hoài Ân lại khác, vốn dĩ bình thường cô ấy đã là một người tinh tế, hay để tâm dù là chuyện nhỏ nhặt nhất. Đối với những gì thuộc về anh Lâm lại càng kỹ càng hơn nữa. Rất khó để nói sự quan tâm đặc biệt đó là thứ tình cảm gì. 
Hoài Ân khẽ thở dài một hơi. 
"Có lẽ cậu không để ý nhưng dạo này anh ấy rất hay nhìn cậu." 
Tôi khẽ giật mình. Lời nói này không phải là cô ấy ghen đấy chứ! 
"Có lẽ cậu hiểu lầm gì thôi! Anh ấy sao lại có ý với tớ được chứ?" 
Thấy tôi đỏ mặt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-canh-treo-mot-manh-trang-xanh/2737351/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.