Còn lại hai người, Tuấn Lâm và Vy Vy không khỏi ngại ngùng. Anh nhanh chí lấy cớ đi mua đồ ăn, nước uống rồi chuồn mất. Vy Vy nhìn cái quần đang mặc, cái chân đau đang duỗi ngay đơ, vẫn chưa xua đi được cảm giác xấu hổ ban nãy. Tuấn Lâm mua đồ về phòng, thấy Vy Vy cầm điện thoại trầm ngâm, anh dục dã:
"Ăn trưa thôi, bệnh nhân không thể để đói."
Vy Vy lúc này nhìn Tuấn Lâm, thực sự cô rất cảm kích, cõng cô xuống núi đâu dễ dàng, dù gì cô cũng nặng gần 50kg, anh lại vất vả vì cô cả buổi, Vy Vy thấy nếu một tiếng cảm ơn cũng không nói thì không ra thể thống gì.
Cô hướng Tuấn Lâm, ánh mắt chân thành nhẹ nhàng cất lời:
"Anh Lâm, cảm ơn anh rất nhiều."
"Lại cảm ơn, cô không biết nói điều gì ngoài tiếng cảm ơn à?"
"Thank you so much, xiè xie ni, arigatou, khob khun kha anh muốn nghe tiếng nào?"
Vy Vy thích thú chọc ghẹo Tuấn Lâm.
"Vẫn còn mạnh miệng, xem ra vết thương cũng không ảnh hưởng nhiều."
Vy Vy vô tư:
"Đau chân chứ có đau miệng đâu."
Tuấn Lâm đặt đồ ăn, nước uống, trái cây, anh mua đủ thứ, rồi giấy khô, giấy ướt lên bàn. Cả một buổi sáng lo lắng cho Vy Vy, giờ thấy tinh thần cô khá ổn anh yên tâm rồi. Tuấn Lâm không nói thêm câu gì, anh ra phía Vy Vy lúc này không chút đề phòng, cúi người nâng mặt cô lên nhằm đôi môi đang hé hôn tới. Vy Vy hoàn toàn bất ngờ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can-em-noi-tieng-cam-on/2994214/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.