Edit: Văn Văn.
Nơi cha mẹ Tần Tình sống là một biệt tự nhiều tầng thuộc bố cục hai tầng nhỏ. Phòng ngủ đều nằm ở tầng hai, tầng một thì là phòng khách, phòng trà, những loại phòng này dùng để tiếp khách.
Loan Xoan Khuynh ngồi ngây người trên ghế sofa trong phòng khách, chỉ có một mình. Cho đến lúc này, cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra––
Một phút đồng hồ trước, dì Mai- người luôn hay cười đi một chuyến tới phòng bếp, lúc quay về lôi kéo chú Tần qua một bên thì thầm to nhỏ. Sau đó, sự nghiêm túc lan sang trên khuôn mặt Tần Tự Tranh.
Hai người nhìn nhau vài giây, không hẹn mà cùng xoay người đi hướng phòng bếp.
Sau vài giây, Loan Xảo Khuynh thấy rõ ràng "Tần Tình" được dì Mai dẫn lên tầng hai, Tần Lâu hiếm khi vẻ mặt mất tự nhiên đi theo sau Tần Tự Tranh vào phòng trà nhỏ cạnh phòng khách.
Bỏ lại Loan Xảo Khuynh một mình ngồi trên ghế sofa trong trạng thái há hốc mồm. Thật lâu sau, cô bị tin tức trước đó cha mẹ Tần Tình xác thực tồn tại đả kích quá độ, bây giờ trong đầu cô tràn ngập câu hỏi "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi tới đây làm gì?"
Mà trên tầng lúc này, Tống Thư đang ở trong phòng ngủ.
Mai Tĩnh Hàm lôi kéo Tống Thư ngồi bên mép giường, muốn nói lại thôi vài lần, rốt cuộc mở miệng: "Bé[1], không phải Tần tổng là tổng giám đốc của công ty con sao?"
[1] 囡囡: Niếp Niếp hay là bé (cách gọi trẻ em một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-can-2/2644311/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.