Sáng hôm sau trong thành Bình An.
Tiếng gọi, tiếng xù xì bàn tán của bá tánh trong thành liên tục phát ra, mỗi người một câu, mỗi chỗ một từ, hòa quyện vào nhau thành một thứ âm thanh hỗn tạp, ồn ào. Trên đường lớn người lôi, kẻ kéo, người xách giỏ lớn, giỏ nhỏ kéo nhau lần lượt đi về phía đường kế bên.
“Mau lên... Mau lên Doãn Gia đang phát thức ăn miễn phí kìa. Mau đi lấy đi kẻo hết phần bây giờ.”
Nhìn dòng người trên đường lớn ồ ạt chạy đi lấy, lấy thức ăn được phát miễn phí mà nữ tử Ninh Lạc não lòng. Ngó sang tửu lầu đối diện, có lão chủ quán đã bán hàng lâu năm rồi, vậy mà sáng nay cũng phải đóng cửa. Trở về quê an hưởng tuổi già.
Lão chủ quán này cũng chẳng phải là người đầu tiên đâu, cũng sẽ không phải người cuối cùng đóng tửu lâu bỏ đi. Vì những nơi khác ở thành An Bình này cũng đã đóng cửa gần hết rồi.
Chỉ còn vài tiệm nhỏ lẻ bên đường như tiệm của Ninh Lạc chắc cũng sẽ không cầm cự được bao lâu.
Thở dài một cái Ninh Lạc quay sang nhìn quầy cháo trắng của mình mà rầu rĩ. Hơn một tháng nay chỉ có vài người khách. Tình hình này không ổn thì chắc là tỷ muội Ninh Lạc sẽ lại đi nơi khác khất thực, sinh sống. Cứ nghĩ thành trì phồn hoa nhất nhì nước này sẽ dễ dàng bán buôn kiếm sống. Nhưng nào ngờ vừa dọn quầy cháo nhỏ bên đường được vài ngày thì Doãn Gia đại hào gia cũng dọn đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-bep-tac-quai-cut-chien-bo/2974805/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.