Vị Y vừa đi đầu vừa ngẩn lên nhìn bầu trời của Thái Bình Quốc rồi lại thở dài khi nhớ về quá khứ của mình ở hiện đại. Không ngờ là nàng ta có cái chết lãng xẹt như thế. Thấy một nhóm người đứng trú mưa dưới gốc cây, có lòng tốt đến nhắc nhở họ trời đang mưa giông, không nên đứng dưới gốc cây, dễ bị sét đánh. Nào ngờ lời nhắc thì chưa kịp nói, đã bị sét đánh một cái, thế là chết một "chùm" luôn. Cái chết lãng xẹt nhất thế kỷ.
Chưa kể khúc này Vị Y mới thấy sinh mệnh của con người giống như trò đùa của tạo hóa. Làm như nàng ta làm thiện nhiều quá hay sao. Chết rồi diêm vương không dám mở cửa, thành ra là thành "cô hồn" bay dập dìu. Bay riết xuyên hồn đến thế giới cổ đại này, trọng sinh vào nàng Vị Y có cơ thể yếu ớt, đau bệnh thường xuyên này. Đúng là định mệnh được viết tắt bằng hai chữ đờ mờ.
Nguyên chủ có hoàn cảnh thì đáng thương vô cùng, hai tỷ muội mồ côi từ nhỏ. Ninh Lạc khó khăn lắm mới gả đi thì phu quân của nàng ta mấy năm sau mất tích đột ngột. Để lại cho Ninh Lạc một tiểu Di Hoa tuổi nhỏ. Sau bao nhiêu năm tìm kiếm cũng hoài công. Đến khi nghe được tin tức, tìm được quê nhà của trượng phu Ninh Lạc ở một thành nằm gần biên giới, thế là tỷ muội khăn gói dẫn theo Di Hoa đến vùng biên tìm phu quân của nàng ta.
Nhưng khi đến đó cả nhà Từ gia đã chết trong chiến loạn, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-bep-tac-quai-cut-chien-bo/2974803/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.