Buổi chiều kết thúc công việc ở đoàn phim, Diệp Tô không để Kỷ Hằng tới đón mà tự mình về nhà.
Mấy ngày nay mặt trời lặn sớm, mới sáu, bảy giờ mà trời đã tối đen rồi.
Diệp Tô đứng ở cửa nhà, chìa khóa cắm vào khóa cửa, tay lại chậm chạp không mở khóa.
Nên trả lời thế nào đây? Câu hỏi của Kỷ Hằng bị cô ngắt máy lúc chiều.
Vì sao khi cô nói dối anh luôn có thể phát giác ra được, chết cũng không tin, thế nào cũng phải hỏi ra sự thật.
Rất cổ quái.
Chẳng lẽ có công năng đặc dị gì?
Diệp Tô lại nghĩ đến gương mặt thiếu đánh của Tống Minh Mặc, thầm mắng một câu, lại lấy một cái khăn giấy ướt lau tay và miệng mình lần nữa.
Vào nhà trước rồi hãy nói, Diệp Tô hít một hơi, mở khóa cửa ra.
Cô đẩy cửa, phát hiện trong nhà rất tối, không hề mở một cây đèn nào.
Kỷ Hằng đâu? Không phải lúc này anh nên ở nhà mở đèn xem ti vi chờ cô sao? Người đâu rồi?
Diệp Tô đặt chiếc túi lên tủ giày ở cửa, một tay sờ soạng tìm công tắc đèn trên tường.
"Kỷ Hằng?" Cô vừa tìm công tắc vừa hỏi, trong nhà không khí vắng ngắt, không ai trả lời cô, cô chạm vào công tắc lại đụng phải một vật khác.
Ấm áp, khớp xương thanh tú tinh tế, như là tay con người.
"Kỷ... Ừm..."
Diệp Tô còn chưa kịp mở đèn, cổ tay lại đột nhiên bị người cầm giơ lên áp vào tường, người nọ dùng một tay vòng qua eo, cúi đầu ngậm lấy môi cô.
Quanh chóp mũi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-anh-lai-xanh-roi/1502369/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.