"Cô gái, tôi có một chuyện muốn thổ lộ với em."
"Tống Minh Mặc, có muốn tôi trở mặt với anh hay không?"
Bị Tống Minh Mặc chặn đường, Diệp Tô dứt khoát dựa người vào tường, một chân trên đất một chân chống tường, hay tai ôm ngực, ngẩng đầu báo cho người đàn ông đối diện biết mình đang tức giận.
Cô cảm nhận được mùi vị trên người anh ta. Tươi mát, trơn sáng, khiến người ta không khỏi nghĩ đến nham thạch màu đen được nước biển gột rửa từng đợt.
Nước hoa cũng không tệ lắm, Diệp Tô nhếch khóe miệng, đáng tiếc khổng tước không phải là động vật dưới biển.
Tống Minh Mặc không ngờ lời tỏ tình của mình lại nhận được câu trả lời như thế, anh ta ngẩn ra một lát, Diệp Tô lập tức thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta chuẩn bị rời đi.
"Từ từ đã." Sau khi cánh tay bị đẩy ra anh ta đã có phản ứng, người cao chân dài, lại chặn cánh tay trước mặt Diệp Tô lần nữa.
Diệp Tô nhìn cánh tay trong không trung ở trước mắt mà không nói gì, cô xoay người lại: "Tôi nói anh là người mà nghe không hiểu tiếng người à, tôi đối với anh... anh..."
Tống Minh Mặc nghiêng đầu, đột ngột hôn cô.
Diệp Tô tay mắt lanh lẹ, đặt mu bàn tay trên môi.
Cô trợn to mắt, người trước mắt nhắm nghiền đôi mắt, cằm bị hai ngón tay mảnh khảnh cầm lấy, hơi nâng lên, lòng bàn tay mềm mại nào đó có cảm giác ấm áp.
Tống Minh Mặc cảm thấy xúc cảm không đúng, hơi nâng mí mắt lên, phát hiện hôn lên lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-anh-lai-xanh-roi/1502368/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.