Đối với những gì hiểu biết thêm về Linh Ảnh đã kéo gần khoảng cách giữa Dật Dật và Linh Ảnh.
Ở trường học, bởi vì hai người không chung một lớp, cho nên mỗi khi đến giờ giải lao Linh Ảnh đều chạy đến tìm Dật Dật, kèm theo một gốc cây thủy tiên.
“Dật Dật, ăn có ngon không?”.
Hôm nay, cơm trưa mà Linh Ảnh mang theo là món hắn dùng hết tâm sức học được làm ra.
“Ừm, ngon lắm”.
Tiêu Dật nếm một miếng, với năng lực và chỉ số thông minh của Linh Ảnh, cho dù lần đầu tiên nấu ăn thì vị cũng không kém bất cứ nơi nào.Hơn nữa, khẩu vị của cả hai đều giống nhau, cho nên Tiêu Dật càng dễ tiếp nhận.
“Hừ hừ”.
Thiếu niên hoa thủy tiên hoàn toàn bị phớt lờ tội nghiệp nâng hộp đựng cơm lên, thường thường hừ hừ hai tiếng để cho bọn họ ý thức được nơi này vẫn còn một người nữa.
“Linh Ảnh.Cậu xem cậu làm nhiều như vậy, Ti Lưu Dật ăn cũng không hết, để cho tôi nếm thử một miếng có làm sao đâu?”.
Tốt xấu gì tôi cũng quen biết cậu trước khi Ti Lưu Dật quen cậu, sao lại bất công như vậy?
“Không được”.Lâm Ảnh đập nhẹ lên cánh tay đang lén trộm vươn tới hộp đựng cơm của Tiêu Dật: “Đây là món tôi đặc biệt làm cho Dật Dật ăn, cậu cũng có cơm, sao lại tham lam như thế!”.
Buồn cười nhìn cái người trước kia là con trai tổng thống tự kiêu tự đại, nay lại bĩu môi, vẻ mặt ai oán, Tiêu Dật nói: “Ảnh Ảnh, Y Ân nói đúng, cậu làm nhiều như vậy, mình thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575627/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.