“Ta muốn đến đại học Lưu Kim học”.
Sau khi trở lại Ti gia, Tiêu Dật nói với Ti Tu Dạ một câu.
Lông mày Ti Tu Dạ nhíu lại: “Là lão già đó yêu cầu sao?”.
“Thái gia gia đề nghị thôi, ta thấy cũng không có vấn đề gì, dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm”.Tiêu Dật nhún vai.
“Vậy thì con cũng đã biết chuyện của Ti Hoàn rồi phải không?”.
Tiêu Dật trợn mắt nhìn Ti Tu Dạ: “Cha đã sớm biết như vậy sao không nói cho ta, hơn nữa, cha cũng biết ý định của ta, sao lúc ấy lại không ngăn anh ấy lại”.
Thở dài một hơi, Ti Tu Dạ dựa đầu vào vai Tiêu Dật: “Bởi vì rất sợ”.
“Nghĩ rằng, cái gì cũng không giữ chân được con.Con mà bỏ đi thì rất triệt để, ta biết rõ, ta đã không đủ khả năng để giữ chân con rồi, lúc đó cảm thấy chỉ cần con vì trách nhiệm với Ti gia mà ở lại, ta cũng cam lòng”.
Tiêu Dật vốn định chuẩn bị trút hết oán giận ra, nhưng khi nghe Ti Tu Dạ nói như vậy, liền nắm lấy tay hắn, thay đổi chủ đề.
“Cũng đã tính rồi, ta cũng không có tổn thất gì, sau này người bận rộn chính là anh Hoàn”.
………..
Tuy rằng đồng ý với Ti Ngự Long là sẽ đến đại học Lưu Kim học, nhưng mấy ngày nay Tiêu Dật đều không có động tĩnh gì.
Nó cũng nghĩ rồi, mình đã sớm bỏ lỡ khai giảng, bây giờ dù đi sớm hay muộn cũng không khác nhau là mấy.
Không biết có phải vừa trở lại Lưu Kim nên Tiêu Dật không thích ứng kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575595/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.