Chú thích một tí: hồi trước mình dịch từ ‘gia chủ’ này là chủ nhân …(Ti gia, Mộc gia……..),nhưng bây giờ mình để nguyên gốc hán việt cho đỡ lằng nhằng
“Thái gia gia”.
Tiêu Dật đi theo La Hành đi tới gặp Ti Ngự Long đang ở trong cánh đồng hoa làm cỏ.
Khi trở lại Ti gia, La Tĩnh có nói riêng với nó là Ti Ngự Long muốn gặp nó.
Tiêu Dật biết rõ chuyện Ti Ngự Long và Ti Tu Dạ có khoảng cách không chỉ mới ngày một ngày hai, cho nên La Tĩnh không nói chuyện này ở trước mặt Ti Tu Dạ cũng có lí do của hắn.
Nhưng nó cảm thấy vẫn nên nói qua với Ti Tu Dạ một tiếng.
Nhưng mà cũng chỉ là báo cho biết một tiếng thôi, còn chuyện Ti Tu Dạ có đồng ý hay không là chuyện của hắn, Tiêu Dật rất nhớ những bông hoa tươi đẹp kia.
Có lẽ Ti Tu Dạ biết điều này, cho nên dù sắc mặt của hắn không được tốt cho lắm nhưng cũng không xen vào quyết định của Tiêu Dật.
Vì thế, ngày thứ hai về Lưu Kim, Tiêu Dật đi tới gia tộc.
“Bản lĩnh của Tiểu Dật lớn thật, không một ai có thể tìm được cháu”.
Ti Ngự Long thản nhiên nói một câu, không ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dật lấy một cái.
“Nhưng mà cũng đã năm năm rồi, ta đây vẫn không biết cháu vì lí do gì mà bỏ nhà đi”.
“Cảm thấy nhàm chán nên muốn ra ngoài đi đây đi đó một chút”.
Tiêu Dật đơn giản trả lời, chuyện của nó và Ti Tu Dạ không cần tuyên truyền cho mọi người xung quanh biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575594/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.