“Cậu…….”.
Ti Lưu Cẩn xoay người lại, không dám tin mà nhìn Tiêu Dật.
“Không phải,”.Cậu lắc đầu: “Cậu không phải là …..Cậu đang gạt tôi……”.
Bản thân mình cũng đã nhận rồi, vậy mà còn không tin, xem ra việc cải trang của mình thật sự là quá tốt.
Tiêu Dật nở nụ cười: “Mình là Dật đây”.
“Nụ cười này…”.Ti Lưu Cẩn thì thầm, bấp chấp mình bị thương, tiến lên nắm lấy hai bả vai của Tiêu Dật: “Cậu đúng là Dật rồi.Nhưng mà,hình dáng của cậu,mắt của cậu……”.
Kéo Ti Lưu Cẩn đang kích động ngồi xuống giường, Tiêu Dật trấn an nói: “Cậu nằm xuống trước đã, người vẫn còn yếu như vậy, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.Chuyện của mình, sau này sẽ giải thích rõ ràng với cậu”.
“Không,”.Ti Lưu Cẩn gắt gao giữ lấy tay Tiêu Dật: “Có phải cậu lại không từ mà biệt nữa không?”.
“Mình đi lấy thuốc cho cậu”.Tiêu Dật bất đắc dĩ nói: “Mình bây giờ là Tiêu Lăng,có thể đi được đâu chứ? Bộ dạng của cậu thế này mà để cho chị Du và anh Giác nhìn thấy, nhất định hai người ấy sẽ cười cậu cho mà xem”.
“Mình mặc kệ, lần này tìm được cậu rồi, sẽ không cho cậu có thẻ chạy một lần nữa ———À, đúng rồi, Tiểu Du và Tiểu Giác! Cũng nên báo tin cho bọn họ biết nữa!”.
Nói đến giữa chừng, Ti Lưu Cẩn bỗng nhiên nhớ tới, vội vàng từ trên giường nhổm dậy.
“Cậu,”.Tiêu Dật đè cậu ta xuống: “Ngoan nằm im ở đây! Mình sẽ liên lạc với bọn chị Du, như vậy đã được chưa?”.
“Nhưng mà……….”.
“Không nhưng nhị gì hết! Nhắm mắt vào, ngủ đi!”.
Tiêu Dật cảm thấy mình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575585/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.