“Lần đầu tiên gặp mặt, mong giúp đỡ nhiều hơn”.Đối thủ,của ta.
Ti Hoàn không cảm kích nói: “Ta cũng không phải đến để thăm bệnh nhân.Ta chỉ là đến xem người được đối xử như chủ nhân kế tiếp của Ti gia là người như thế nào thôi”.
Tiêu Mẫn Nhi buông đồ đạc xuống, bắt đầu giơ chân múa tay lên: “Dật Dật nhà chúng ta mới không có thèm ấy, cái gì mà chủ nhân, ai thèm ai muốn cơ chứ”.
Tiêu Dật cười nhẹ: “Tiểu Hoàn nói sai rồi, tôi đây đâu phải là chủ nhân kế tiếp của Ti gia, tôi và Tiểu Hoàn không phải giống nhau sao, cũng chỉ là người được chọn lựa mà thôi”.Ta còn mong ngươi mau chóng đem ta kéo xuống ấy chứ.
Bị nụ cười mỉm như ‘hoa mùa xuân,trăng mùa thu’của Tiêu Dật làm lung lay thần trí,Ti Hoàn xoay đầu đi, trên làn da màu mật có chút hơi hơi đỏ,âm thầm mà mắng: sao tim lại đập nhanh thế làm gì,thật là mất mặt,đồng thời trong lòng nghĩ Tiêu Dật nhất định là nhờ nụ cười mê hoặc người khác như thế này mới chiếm được sự đồng ý của mọi người.
“Khụ khụ, dù sao ta cũng nhất định không để ngươi được như ý muốn”.
Bỏ lại một câu, Ti Hoàn nhanh như chớp chạy đi.
“Đứa bé này”.Tiêu Mẫn Nhi lẩm bẩm: “Thật là kì quặc”.
Xoay người lại nhìn thấy cánh tay bị thương của Tiêu Dật, hốc mắt Tiêu Mẫn Nhi liền đo đỏ lên.
“Con làm cho mommy lo gần chết”.
“Dật Dật,cánh tay còn đau không?”.
“Dật Dật, cái tên xấu xa kia ở chô nào, để anh giúp em đi báo thù”.
“Dật,nếu như hôm qua tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575546/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.