“Dật Nhi”.
Tiêu Dật nghe thấy tiếng gọi, nhìn qua phía cửa, sau đó cúi đầu xuống nhìn con dao găm làm bằng tử ngọc trong tay.
Ti Tu Dạ đi nhanh tới,xông về phía trước, đoạt lấy con dao trong tay Tiêu Dật, xử lý nhanh chóng gọn lẹ bốn tên đang không cử động được dưới đất, một nhát lấy mạng, không chút dây dưa.
Nghiêng nghiêng đầu, nhìn Ti Tu Dạ ra tay, Tiêu Dật bình thản hỏi: “Cảm thấy con quá tàn nhẫn sao?”.
Một tay cầm dao găm, một tay Ti Tu Dạ kéo Tiêu Dật vào trong lòng: “May mà con không bị làm sao?”.
Lại liếc mấy cái xác nằm trên sàn nhà, hắn mới lạnh lùng nói: “Chỉ có người chết mới không nói lung tung”.Cảm thấy trong lời nói vẫn còn chút quá thoải mái cho bọn chúng rồi.
Nếu như không phải đám người kia sẽ lập tức xông vào, không muốn Dật Nhi nhìn thấy những cảnh tầm thường này, thì sao ta có thể để cho bọn xúc sinh này chết dễ dàng như thế được.
Tựa vào trong lồng ngực quen thuộc, Tiêu Dật nhắm mắt lại,thực ra vừa rồi trong giây phút khi nhìn thấy Ti Tu Dạ, nó cảm thấy có chút sợ hãi, sợ hãi hắn sẽ không thể chấp nhận mình như thế này, sợ hãi trong mắt hắn sẽ xuất hiện sự chán ghét, cho nên mới cúi đầu không muốn nhìn hắn.
Cảm thấy cơ thể bé nhỏ trong lòng mình đang có xu hướng càng ngày càng trượt xuống,Ti Tu Dạ lúc này mới chú ý đến máu thẫm đầy trên quần áo không phải là máu của mấy tên nằm trên mặt đất, cẩn thận kiểm tra, trên cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575545/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.