“Xin hỏi,ngươi là tiểu thư Tiêu Mẫn Nhi phải không?”.
Mẫn Nhi đang trong quầy sửa soạn lại đồ đạc,chợt truyền đến một giọng nam dễ nghe.Gương mắt lên nhìn là một nam tử thanh tú khoảng chừng hai mươi tuổi.
“Đúng, ngươi tìm ta có chuyện gì không?”.
“Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không?”.Nam tử lễ phép hỏi.
“Được”.Tiêu Mẫn Nhi hoàn toàn quên mất bản thân mình vẫn còn đang trong giờ làm việc,cùng với nam tử tới một góc quán cà phê ngồi xuống.
“Thứ cho tôi mạo muội,tiểu thư kết hôn chưa?”.
“Chưa”.Tiêu Mẫn Nhi giọng điệu bình thường,nhưng trong nội tâm tràn đầy sóng gió: thật là ưng ý ta rồi,không uổng công ta cực khổ làm việc trong này,cuối cùng đã để ta gặp bạch mã hoàng tử rồi, “Nhưng ta đã có một hài tử”.
“Có một hài tử a, tiểu thư trước kia làm nghề gì?”.Nam tử vẫn lịch sự như trước.
Quả nhiên là có mị lực quá lớn,hắn thích ta rồi,ngay cả việc ta có con ghẻ(*) cũng không để ý.(Dật ngỡ ngàng: con ghẻ? …chỉ ta sao?…bộ dáng của ta giống cái bình (**)lắm sao?).
(*) còn có nghĩa là con với chồng trước (_ _”).
(**) hình như là đồng âm với (*)
Tiêu Mẫn Nhi trong lòng đã nhạc khai liễu hoa,nói chuyện cũng không dùng tới não rồi “Mễ trùng”.
Lông mày nam tử không chú ý đến thái độ mà run run,mang theo nụ cười: “Tiêu tiểu thư một mình mang theo một hài tử,thực không vất vả sao?”.
Ngươi xem, ngươi xem hắn bắt đầu thương yêu ta rồi,thật hạnh phúc nga: “Cũng tàm tạm rồi,có mẹ ta hỗ trợ,Dật Dật cũng rất ngoan”.
“Cha của hài tử kia…..”.ghen quá rồi đấy,có phải hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575507/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.