Bị Tiêu Dật bất thình lình lao vào lòng,người nọ nao nao,lập tức cực kỳ thuần thục mà ôm lấy Tiêu Dật: “Ngoan,bảo bảo đùng sợ,có ba ba ở đây,không có việc gì được”.
“Vị tiểu thư này,ngươi rốt cuộc có chứng cứ gì nói bảo bảo trộm đồ”.
Triệu quản đốc nhìn nam nhân trước mắt không quá hai mươi tuổi,bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn qua,trong lòng không khỏi rùng mình một cái,rõ ràng là một nam tử thanh tú,ưu nhã,làm sao lại có ánh mắt như thế.
“Hừ,con của mình cũng không trông cẩn thận,làm cho nó tùy tiện chạy tới chạy lui,ta cảm thấy nó rất đáng khả nghi không có sai a!”.
Nói xong,nàng gương cao đầu đẩy đám người rồi đi ra ngoài,bóng dáng cũng chật vật.
……….
“Chú,ngươi muốn ôm tới khi nào?”.Tiêu Dật bị nam tử lập tức đi ôm ra cửa hàng đồ điện gia dụng.
“Bảo bối,ngươi đang nói gì a? Ba ba đây không phải là đang muốn mang ngươi về nhà hay sao?”.nam tử trẻ tuổi khẽ cười.
“Để ta xuống dưới”.Mất âm thanh làm nũng của trẻ em bình thường,Tiêu Dật đẩy cánh tay nam tử ra.
Nam tử đâu có dám nói không đồng ý,đem Tiêu Dật buông xuống.
“Ngươi chính là đối xử ân nhân của ngươi như thế sao,ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có”.Thấy Tiêu Dật một chút tựa như không quen biết hắn,bình thường quay đầu bỏ đi.Nam tử theo phía sau nói.
“Ta không cho là với một ông chú kỳ quái đi sau tiểu hài tử,mà còn muốn nói tiếng cám ơn”.Tiêu Dật cũng không quay đầu lại.
Nam tử nhãn tình sáng lên:“Bảo bối,ngươi vẫn biết ta vẫn đi theo sau ngươi?”.
“Tới đây,nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-tieu-khuynh-thanh/1575506/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.