"Buông ra..." Cố Ngụy Tiêu vùng vẫy, chạy về phía Cố Thiệu Phong và Sơ Yên đang nằm bất động. Chạy về phía người mà cậu yêu thương nhất.
"Cậu chủ! Đừng như vậy mà. Lão gia với phu nhân không còn nữa rồi, ở lại cũng không có ích gì hết. Chỉ gây hại cho bản thân mình thêm và thôi." Quản gia bất lực, gương mặt nhễ nhại mồ hôi, gân xanh nổi rõ trên trán gầm lên.
Ánh mắt ông hằn lên tia máu lớn tiếng nói với Cố Ngụy Tiêu. Từ trước đến nay Cố Ngụy Tiêu lúc nào cũng thấy hình ảnh dịu dàng, hay cười của quản gia. Lần đầu cậu thấy ông lại có phản ứng mạnh như vậy.
Cả người Cố Ngụy Tiêu run rẩy, hai chân cậu như hóa đá, để mặc cho quản gia lôi cậu đi.
Quản gia ấn cậu vào trong xe sau đó khởi động cho xe chạy. Đằng sau chiếc xe tải kia vẫn đuổi theo.
Xe cứ chạy không biết đi qua bao ngã đường, chạy từ thành phố T ra đến khu ngoại ô. Đầu Cố Ngụy Tiêu ong ong như có gì bên trong. Cậu hoàn toàn không thể nghe thấy bất cứ gì nữa.
Tất cả như dừng lại, dừng lại ở hình ảnh ba mẹ cùng vui cười với cậu, dừng lại ở những ngày tháng hạnh phúc đã hoàn toàn chỉ có trong quá khứ, dừng lại ở khoảnh khắc ba mẹ ngã xuống còn cậu thì đứng nhìn mà không làm được gì.
Đùng... Pằng...
Cố Ngụy Tiêu giật bắn mình, thoát ra khỏi hồi ức tươi đẹp. Cậu quay đầu lại nhìn ra sau xe.
Người đàn ông cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791669/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.