Thẩm Thiên Nhạc cùng Thẩm Quân ngồi xuống chiếc bàn đá trước hiên sau nhà. Tư Lan từ trong nhà mang ra một ấm trà hoa cúc, rót vào ly cho hai người.
Mắt bà vẫn không dời khỏi Thẩm Quân. Gương mặt này rõ ràng là cậu ấy nhưng tại sao lại không chịu thừa nhận. Dù bao năm trôi qua thì trong mắt bà Cố Ngụy Tiêu vẫn giống như năm nào.
Khoé mắt cong cong hay cười, cằm dưới còn có một nốt ruồi nhỏ, đặc biệt là vết sẹo hằn trên tay do học đàn quá nhiều dẫn đến bị thương gây ra.
Tư Lan chính là vợ của người quản gia năm đó, hai người từng nợ nần chồng chất do bị lừa gạt. May mà có Cố gia tin tưởng giúp đỡ nên họ mới có cơ hội làm lại cuộc đời. Lòng biết ơn của Tư Lan cùng chồng mình với Cố gia rất lớn, vì nếu không có họ thì bây giờ có khi cả hai đã chết ở đâu đó mà ngay cả chỗ chôn cũng không có.
Trang viên này đến mỗi mùa hè cả ba người Cố Thiệu Phong, Sơ Yên cùng Cố Ngụy Tiêu sẽ đến đây chơi.
Sơ Yên cũng rất tin tưởng Tư Lan mà giao trang viên này cho bà quản lý giúp.
Xuân qua hạ tới, năm nào Tư Lan cũng được nhìn thấy Cố gia xum vầy nơi trang viên này cho đến một ngày... ngày mà mỗi mùa hè về sau cũng không còn nghe thấy tiếng cười hạnh phúc đó nữa.
Hôm đó Tư Lan nhận được cuộc điện thoại lạ. Người đó nói chồng bà đang ở trong bệnh viện và đã qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791658/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.