"Vậy gọi là Tiểu Nhạc có được không?"
"Không!" Thẩm Thiên Nhạc dứt khoát, trợn mắt với anh.
"Vậy thì thôi, không gọi nữa. Tiểu Nhạc!"
Thẩm Thiên Nhạc vừa giận vừa đỏ mặt. "Cậu cố tình có phải không hả?" Đã nói là không gọi nữa mà anh còn cố tình, đúng là tức chết mà.
Tên này rõ ràng nhỏ tuổi hơn cô mà dám gọi như vậy, nhưng không hiểu tại sao Thẩm Thiên Nhạc lại có cảm giác thích thú. Đúng là điên mất mặt quá đi mất.
Thẩm Quân cũng rất thoải mái mỉm cười không nói, tay tiếp tục không an phận sờ soạng lung tung.
Thẩm Thiên Nhạc ban đầu còn thuận theo, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Nhưng chợt nhận ra chỗ mình đang ở thì ngay lập tức dứt khoát đẩy anh ra.
"Không được...!"
"Tại sao không được?"
"Này! Có biết là mình đang ở đâu không hả?"
Thẩm Quân khựng lại nhìn cô. "Ờm! Ở đây đúng là không được. Mình về khách sạn đi."
Đứng trước cửa nhà mà làm mấy cái hành động không đứng đắn này thì có vẻ không ổn lắm. Thẩm Thiên Nhạc nghĩ nói như vậy anh sẽ biết chừng mà dừng lại, không ngờ lại còn muốn về khách sạn.
Cô cố gắng nhúc nhích người lách ra khỏi thân anh, tìm điện thoại trong túi sách.
11:57
Đã trễ vậy rồi, nhưng bụng cô lại không thấy đói chút nào.
Thẩm Quân ngó qua nhìn điện thoại của Thẩm Thiên Nhạc. "Thôi được rồi, mình đi ăn rồi về đi."
Thẩm Quân lùi lại nâng ghế xe của Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791656/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.