Sau hơn mười tiếng lăn lộn trên máy bay, Thẩm Thiên Nhạc tưởng mình đã về với ông bà rồi chứ. Cả người cô đau nhức vì phải ngồi im một chỗ, từng đoạn xương khớp trên người như muốn gẫy vụn.
Thẩm Quân ngược lại rất bình thường, anh nhìn cô khinh bỉ. "Hơn mười tiếng chứ có bao nhiêu đâu. Hay là do em già rồi?"
Thẩm Thiên Nhạc chỉ thấy tiếng bom vang lên trong đầu. Không ngờ anh dám nói cô già.
Hai người đứng giữa sảnh sân bay rộng lớn, Thẩm Quân một tay kéo vali, một tay cầm điện thoại xem khách sạn.
"Anh chưa đặt khách sạn à?" Thẩm Thiên Nhạc nghiêng người nhìn vào điện thoại.
"Ừm. Em đặt rồi chắc?"
"Em đặt rồi!"
"..."
Bàn tay đang lướt như bay trên màn hình điện thoại của anh dừng lại, Thẩm Quân ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn Thẩm Thiên Nhạc. "Đặt khách sạn rồi sao không báo trước một tiếng, em biết thời gian của anh quý giá lắm không hả?"
Thẩm Thiên Nhạc bĩu môi, giật vali của mình trong tay anh đi ra khỏi sảnh sân bay. "Thời gian của em cũng quý giá lắm. Vậy nên anh Thẩm biết điều thì cũng nhanh chân lên một chút."
Hai người ra taxi đến khách sạn đã đặt trước, bây giờ là khoảng 15 giờ 34 phút chiều tại Berlin. Thời gian chậm 7 tiếng, đáng ra bây giờ cô đang cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành chứ không phải vật lộn với đống hành lý chất chồng như thế này.
Thẩm Quân đưa thẻ phòng cho Thẩm Thiên Nhạc: "Em lên nghỉ trước đi, xong chuyện anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791619/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.