Nụ hôn đó của anh mãi mãi Thẩm Thiên Nhạc cũng không biết được. Có biết bao cảm xúc kìm nén nhưng cũng không muốn cô biết. Có lẽ chỉ cần anh biết là đủ rồi.
Tề Hiên đứng dậy mở cửa phòng bệnh rời đi. Bên ngoài trời lại bắt đầu đổ tuyết, gió lạnh nổi lên từng cơn lạnh giá như tận đáy lòng của anh. Tề Hiên đi giữa trời tuyết, trên mặt đất để lại những dấu chân trải dài. Anh ngước đầu lên nhìn trời, hạt tuyết mỏng manh nhẹ nhàng rơi sượt qua gò má anh. Đứng như vậy thêm được một lúc, Tề Hiên ngoảnh đầu lại nhìn lên phía ô cửa sổ đóng kín. Chỉ là một khoảng tối đen.
...
Về đến Tề gia, vẫn như mọi hôm Tề Hiên đều thấy Tô Doãn Đình ngồi trong vườn nhà. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác lông to xụ che kín cả mặt. Hai cái tai nhỏ lộ ra thoáng ửng đỏ do lạnh.
"Sao cô không vào trong nhà?" Tề Hiên bước đến gần, anh kéo ghế ngồi đối diện với Tô Doãn Đình.
Tô Doãn Đình chăm chú nhìn anh nói: "Tôi muốn ngắm tuyết rơi. Sao thế, không được à?"
"Không lạnh?"
"Có một chút!" Không phải một chút mà là rất lạnh. Không hiểu vì lý do gì Tô Doãn Đình lại nói dối.
Cả hai cứ ngồi thế nhìn lên bầu trời cao rộng. Không phải lúc nào cũng có cơ hội ở gần nhau như vậy, hầu hết thời gian của Tề Hiên đều giành cho Tề thị, cho đến mấy hôm nay thì đều dành riêng cho Thẩm Thiên Nhạc. Hơn nữa bệnh tình của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791607/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.