Trong tiếng reo hò của khách mời, Thẩm Thiên Nhạc từ từ tiến về phía trước, nước mắt làm mắt cô nhoè đi, hình bóng của anh cũng thoáng ẩn hiện mờ nhạt.
Mỗi bước chân của cô là mỗi lần hoa rơi xuống. Tiếng nhạc hôn lễ du dương vang lên lấn át cả tiếng reo hò vui vẻ.
Trên lễ đường, giữa những nhánh hoa hồng trắng muốt, Tề Hiên mặc vest trắng đứng đó đợi cô, anh mỉm cười nhìn Thẩm Thiên Nhạc. Nụ cười ấy sao lại dịu dàng đến thế. Có tất thảy bao nhiêu chờ đợi, mong muốn đều dồn nén lại ở đó, tất cả đều dành cho cô - Thẩm Thiên Nhạc. Cô gái bé nhỏ năm nào bây giờ đã thuộc về anh, chỉ riêng mình anh.
Thẩm Thiên Nhạc đi qua hai hàng khách mời trải dài, dường như điểm cuối để đến bên Tề Hiên lại dài ra thêm. Cô chỉ thấy sao mình đi mãi vẫn không thể đến nơi.
Khoảnh khắc ấy, thời gian ngưng đọng. Tất cả mọi thứ đều thay đổi chỉ trong chớp mắt. Bên ngoài lễ đường, người đàn ông mặc trên mình bộ vest đen tuyền. Ánh sáng mắt anh chùng xuống nhìn cô gái có cái bụng nhô cao đang khoác trên mình chiếc váy cưới trắng muốt kia, từng bước, từng bước đi trên thảm trải lễ đường tiến về phía người đàn ông mặc vest trắng.
Tiếng nói của cha sứ vang vọng ở nơi thiêng liêng tượng trưng cho thứ tình yêu vĩnh cửu. Ông đưa mắt nhìn Tề Hiên: "Con có đồng ý lấy cô gái này, người sau này sẽ cùng con đi hết quãng đời còn lại hay không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791604/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.