Điều đáng sợ nhất Thẩm Thiên Nhạc có thể nghĩ tới không thể ngờ bây giờ lại có thể được trải nghiệm ở đây. Nơi có người đàn ông dịu dàng, ôn nhu ấy.
Chỉ vì cô không muốn ở lại Tề gia mà Tề Hiên nhẫn tâm giam lỏng cô, không cho cô đặt chân ra ngoài. Hơn nữa anh từng nói nếu cô muốn rời khỏi đây nhất định sẽ chặt đứt chân của cô.
...
Thẩm Thiên Nhạc dắt tay Tiểu Manh đi trong vườn, bé con bây giờ đang bắt đầu tập đi, không những thế nó còn có thể nói được vài từ đơn giản rồi.
Tô Doãn Đình ngồi trên ghế phía xa chìa tay ra với nó: "Nào! Qua đây với mẹ nuôi nào."
Manh Manh buông tay Thẩm Thiên Nhạc ra chập chững đi về phía Tô Doãn Đình, nhưng đi giữa đường thì lại bị vấp, ngã lăn quay ra đất.
Thẩm Thiên Nhạc hớt hải chạy đến đỡ nó dậy. "Đi từ từ thôi con." Bên môi cô thấp thoáng ẩn hiện nụ cười dịu dàng.
Tô Doãn Đình cười phá lên. "Ây da, vẻ dịu dàng chỉ có ở người mẹ này chắc tôi mãi mãi cũng không có được mất."
Gió trời lồng lộng, mang theo hương thơm nhè nhẹ của hoa cỏ trong vườn tản khắp không trung. Mây trắng nhẹ nhàng trôi theo hướng gió bay về phương xa.
Hai người phụ nữ trong vườn lẳng lặng nhìn nhau. Ban nãy vẫn còn rất vui vẻ nhưng bây giờ Thẩm Thiên Nhạc không tài nào thở nổi. Cảm giác bí bách này vẫn luôn bám riết lấy cô từ khi cô biết bí mật đó của Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791594/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.