"Anh muốn làm baba của con em." Cố Ngụy Tiêu thản nhiên kéo Thẩm Thiên Nhạc xuống ghế ngồi, lên cao giọng.
"Đúng thế, đúng thế! Con cũng muốn chú ấy làm baba."
Thẩm Thiên Nhạc bất lực nhìn hai con người tâm đầu ý hợp kia đang cười rất vui vẻ nhìn mình, nhất thời không biết nên phản ứng lại ra sao. Sao lại có hạng người vô sỉ như thế chứ, sáng sớm đã vào tận nhà người ta rồi còn đòi làm cha làm chồng người ta thế kia.
"Không phải mẹ rất giàu sao? Không nuôi được à?"
"Tất nhiên là không được rồi. Mẹ của Manh Manh không có giống như trước đây nữa đâu, bây giờ đã nghèo lắm rồi." Thẩm Thiên Nhạc cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai Manh Manh.
Cố Ngụy Tiêu thấy cô bối rối như thế lại càng buồn cười. Anh hắng giọng: "Chồng em rất giàu, để anh nuôi là được."
"Anh nuôi nổi sao?"
"Tất nhiên là nổi..."
Mặt mày của bạn nhỏ Manh Manh hớn hở vô cùng, chưa gì đã nhanh miệng gọi người ta là ba. "Baba! Hôm nay con muốn ra ngoài chơi."
Cố Ngụy Tiêu: "Được, được..."
Thẩm Thiên Nhạc: "..."
"Ừm... hay là để hôm khác đi, hôm nay chúng ta chơi với mẹ có được không?" Cố Ngụy Tiêu bế Manh Manh lên đùi ngồi, Thẩm Thiên Nhạc vẫn ngơ ngác nhìn hai người. Trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại vô số câu hỏi. Anh ta vào đây bằng cách nào thế, sao lại có thể thân thiết với bé con thế kia...?
Đến lúc Thẩm Thiên Nhạc hoàn hồn lại thì đã không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791546/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.