Tình yêu cuồng nhiệt của Trương Hàm Ngôn mãi mãi bị chôn giấu nơi thành phố S. Lẫn cả máu và nước mắt, hận thù cùng tuyệt vọng cuối cùng cũng được chấm dứt.
Ông lặng nhìn Thẩm Thiên Nhạc cùng Cố Ngụy Tiêu đi vào, trên mặt thay bằng nụ cười niềm nở tiếp đón hai người.
"Đây là ai thế?" Trương Hàm Ngôn chưng ra khuôn mặt bất ngờ từ trên lầu đi xuống nhìn Cố Ngụy Tiêu.
Manh Manh nhanh miệng nói trước: "Baba của con đó."
"Tiểu Nhạc! Mới mấy ngày không gặp mà nhặt được chồng ở đâu thế, nhìn cũng được phết."
Thẩm Thiên Nhạc bất lực ngồi xuống ghế: "Không phải chồng con, nhặt được trong vườn."
"Haha... Con bé này đùa kiểu gì vui thế. Bé con! Là baba con thật đúng không?"
Manh Manh: "Đúng rồi, nhưng mẹ không chịu nuôi chú ấy."
Trương Hàm Ngôn lại cười lớn hơn, nhìn qua phía Cố Ngụy Tiêu. Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, chứa đầy ẩn ý.
Sau khi gọi món lên xong, Manh Manh dính chặt lấy Cố Ngụy Tiêu ngồi lì trong lòng anh. Thẩm Thiên Nhạc lôi thế nào cũng không ra.
Đợi lúc Thẩm Thiên Nhạc kéo Manh Manh ra được rồi, Trương Hàm Ngôn gọi Cố Ngụy Tiêu ra ngoài nói muốn nói chuyện với anh một lúc.
Bên ngoài Chiết Thanh, không khí thoáng đãng trong lành. Trương Hàm Ngôn chống tay ra sau lưng nói với Cố Ngụy Tiêu ý sâu xa.
"Không ngờ con bé lại có ý chí đến mức đó, nó rất được đúng không?"
Cố Ngụy Tiêu không hiểu ông có ý gì, nhưng vẫn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791544/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.