Vừa mở cửa xe, Cố Ngụy Tiêu đã hắt hơi một cái rõ lớn. Anh nghiêng người tựa vào Thẩm Thiên Nhạc. Cô nhìn mũi cũng tai anh đỏ hết cả lên thì vô cùng lo lắng. "Anh làm sao thế, mệt ở đâu à?" Thẩm Thiên Nhạc đưa tay chạm vào trán anh, rất nóng.
Ban nãy không biết anh đã đứng dầm mưa bao lâu, đột nhiên hôm nay gọi cô đến đó, cũng chỉ nói mấy lời kì quái rồi về.
"Anh thấy mệt, hình như cảm rồi."
Thẩm Thiên Nhạc cau mày, cô dìu anh vào trong xe. Sau đó lấy áo khoác phủ lên người Cố Ngụy Tiêu.
Đợi đến lúc Thẩm Thiên Nhạc nổ máy đi được một đoạn, đột nhiên Cố Ngụy Tiêu lên tiếng. "Lúc trước sức khỏe anh rất tốt. Lần đó nhớ không lầm hình như không có sốt."
Lần đó anh nhắc đến Thẩm Thiên Nhạc không cần nghĩ cũng biết là lần nào. Đêm mưa năm ấy, cô đã đưa một thiếu niên mười lăm tuổi về nhà, cho cậu chỗ ăn, chỗ ở... Và hiện tại cũng chẳng khác nào lúc đó, người thiếu niên đó bây giờ đã trưởng thành và cũng đang ngồi bên cạnh cô.
Hơn nữa còn thề hẹn sẽ chăm sóc cho cô cả đời.
"Lần nào thế?" Thẩm Thiên Nhạc hỏi.
"Đã từ rất lâu rồi, cũng đủ để ai kia quên rồi."
Thẩm Thiên Nhạc im lặng, cả hai đều không nói bất cứ thứ gì nữa. Đến khi về đến nhà, Thẩm Thiên Nhạc đưa anh vào phòng ngủ rồi sang phòng của bạn nhỏ Manh Manh thì phát hiện thằng bé đã ngủ rồi, đồ chơi được bày khắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-soi-len-giuong/2791534/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.