Nếu như có ai bảo tôi quay trở lại một nơi nào đó - một bến chợ hoặcmột xóm làng chẳng hạn, nơi mà tôi đã rời đi cách đó chừng dăm ngày -trở lại bằng đúng con đường cũ mà không được hỏi ai đường đi, thì tôi sẽ chịu thôi. Chỉ mới đi qua một lần thì dứt khoát là không thể nhớ vàkhông dễ dàng nhận ra con đường cũ. Trông chỗ nào cũng như chỗ nào. Càng đổ gần về hướng mũi Cà Mau thì sông ngòi, kênh rạch càng bủa giăng chichít như mạng nhện. Trên thì trời xanh dưới thì nước xanh, chung quanhmình cũng chỉ toàn một sắc xanh cây lá. Tiếng rì rào bất tận của nhữngkhu rừng xanh bốn mùa, cùng tiếng sóng rì rào từ biển Đông và vịnh TháiLan ngày đêm không ngớt vọng về trong hơi gió muối -thứ âm thanh đơnđiệu triền miên ấy ru ngủ thính giác, càng làm mòn mỏi và đuối dần đitác dụng phân biệt của thị giác con người trước cái quang cảnh chỉ lặnglẽ một màu xanh đơn điệu. Từ khi qua Chà Là, Cái Keo... rồi bỏ con sôngBảy Háp xuôi thuyền trôi theo dòng, thì tôi bắt đầu có cảm giác trênđây... ở đây, người ta gọi tên đất tên sông không phải bằng những danhtừ mỹ lệ, mà cứ theo đặc điểm riêng biệt của nó mà gọi thành tên. Chẳnghạn như gọi rạch Mái Giầm, vì hai bên bờ rạch mọc toàn những cây máigiầm cọng tròn xốp nhẹ, trên chỉ xòa ra độc một cái lá xanh hình chiếcbơi chèo nhỏ; gọi kênh Bọ Mắt vì ở đó tụ tập không biết cơ man nào là bọ mắt đen như hạt vừng, chúng cứ bay theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-rung-phuong-nam/3992837/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.