Má nuôi tôi là một ngườithuộc khá nhiều chuyện cổ tích và biết hầu hết mọi cung cách làm ăn của nhữngngười nông dân nghèo ở khắp mọi vùng Nam Bộ. Có điều là trong tất cả những mẩuchuyện bà kể, chuyện nào cũng pha đượm ít nhiều tính chất thần bí, và bà tintưởng một cách ngây thơ ở "mệnh trời". Dù vậy tôi cũng thích nghe,thích gợi cho má nuôi tôi kể để tôi nghe say mê...
Thằng Cò còn giống mẹ ở chỗ hay mê tín dịđoan. Nó là một đứa chúa sợ ma! Baogiờ nghe kể chuyện trong lúc ban đêm, mặc dù đã lớn tuồng như vậy mà lúc nào nócũng nhảy vào lòng má, ngồi rụt lại như một đứa trẻ con.
Tíanuôi tôi hiền lành, ít nói. Ông thường ngồi lặng lẽ đánh những sợi dây gai hoặcgiũa lưỡi câu, miệng không rời cái tẩu thuốc lá hình thù kỳ dị làm bằng một gốcớt hiểm rừng.
Mánuôi tôi kể cho chúng tôi nghe đủ thứ chuyện. Từ những chuyện "Cá bống haihang, cá trê hai ngạnh, tôm càng hai râu "rất ngây ngô, trẻ con, sangchuyện săn nai, săn khỉ qua rừng, qua chuyện cuộc đời chú Võ Tòng - con ngườikỳ dị mà tôi đã được gặp một đêm tối ở bờ sông - đến chuyện ma cá sấu, ma cọp,ma nam... mà người nghe yếu bóng vía, dù là người lớn đi nữa, cũng không dám bướcra xa nhà đi đái. Dáng như chuyện nào thằng Cò cũng đã nghe mẹ kể rồi. Nó chẳngchú ý mấy, chỉ hong hóng, chực nghe bà quên mất một đoạn nào đó, thì lập tứcchen vào bổ sung ngay, rồi lại nheo mắt nhìn tôi như muốn nói: "thấy chưa,má tao còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-rung-phuong-nam/3992827/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.