- Tới nhà rồi. Dậy lên nhà, An ơi! 
Tôinghe tiếng thằng Cò gọi, giật mình mở mắt ra. Bàn tay nó hãy còn đập đập mấycái lên vai tôi, khiến tôi tỉnh hẳn người. Tôi giụi mắt mấy cái, bàng hoàng mộtlúc mới nhớ ra là mình đã ngủ dưới thuyền từ đêm qua cho tới bây giờ. 
ThằngCò đã bò ra trước mũi loay hoay cầm sợi thừng buộc thuyền vào gốc cây mọc dựabờ. 
Tôiđưa mắt ngó lên. Một mái lều nhỏ, tiều tụy, nép dưới bóng cây tràm vỏ trắngphản chiếu ánh bình minh như tô phấn. Chung quanh nhà mọc đầy những cây bình bátđại, lá xanh um. Sau những bình cây bát đại là một khoảng rộng trống, và nhìnthẳng vào trong xa, chỉ thấy toàn lau sậy mịt mùng. Trên khoảng sân rộng trướcnhà, một vài con buồm đất bay đây đó. Bên góc sân, một dọc da trăn và da rắnvắt trên cây sào phơi. Luồng gió ban mai thổi nhẹ qua, đong đưa những tấm dakhô trông như một bầy rắn quấn vào cây sào đang cựa quậy. 
ConLuốc nhảy phốc lên sân, sủa mấy tiếng mừng rỡ. Một bà già cao lớn, hơi gầy, tócbới cao hình bánh lái, mặc chiếc áo bà ba vải đen kiểu xưa, từ trong lều bướcra, chạy đến cúi xuống vuốt ve con chó. Khi thấy trong thuyền có thằng bé lạ,bà bèn buông con chó, ngước lên hỏi: 
- Chú em nào đấy? ThằngCò đưa tay cho tôi nắm để bước lên bờ, vừa cười vừa nói: 
-Anh em với con đấy, má à.. 
- Connuôi của tôi đấy? Bà nó dắt con lên nhà đi. - Ông lão gác mái chèo lên mui,đứng sau lái thuyền nói vọng lên. 
Bà lão mỉm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-rung-phuong-nam/3992826/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.