Tào Dật Nhiên biết mình chân chính tổn thương Bạch Thụ, hắn nghĩ, cho dù Bạch Thụ là thân kim cương bất hoại*, nếu hắn đâm thẳng vào tim cũng sẽ làm y bị thương, huống chi, hắn biết dưới bề ngoài trông có vẻ cường đại của Bạch Thụ, nội tâm lại rất nhạy cảm, mà phần nhạy cảm và mong manh này vỏn vẹn là vì thích y thích mình mà thôi.
(*cùng nghĩa “mình đồng da sắt”)
Tào Dật Nhiên không phải vô tâm vô phế trời sinh, bởi vì hắn cũng từng thật sự thích người khác, cho nên hiểu rõ thống khổ bị người mình thích tổn thương.
Đến nay hắn còn có thể nhớ năm đó chính mình đau đớn đau tê tâm liệt phế sống không bằng chết khi Lâm Tiểu Tề gặp tai nạn xe qua đời, thậm chí bây giờ bây giờ còn có thể cảm nhận được loại đau đớn này; hắn cũng có thể hồi tưởng rõ ràng thống khổ ghen tỵ và điên cuồng khi Chu Diên nó có bạn trai, phải bồi bạn trai nhiều hơn, không tình nguyện đến bồi hắn, cho dù là hiện tại, hắn vẫn vừa ghen tị vừa chán ghét Dật Ninh kia, nếu như không phải bởi vì có cảm tình với Chu Diên, tại sao hắn phải ghen tị chán ghét một người không liên quan chứ; trừ lần đó, cho dù là Tiết Lộ và Bạch Dực, hắn cũng hiểu hai người này tổn thương mình, một bên là cô gái hắn sinh ra tình cảm, một bên là anh em hắn đối xử không tệ, hai người cứ như vậy tổn thương hắn, thậm chí không ai tới giải thích với hắn…
Hắn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-nhien-tuy-phong/1995952/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.