(*hoặc “Câu hỏi”)
Vì tiếng gõ cửa, Tào Dật Nhiên và Bạch Thụ đều ngẩng đầu nhìn qua.
Tào Dật Nhiên nhìn thoáng qua liền phóng ánh mắt lên người Bạch Thụ, hắn thấp giọng nói, “Có lẽ mẹ tôi tới.”
Hắn nghĩ vừa nãy quản lí trực tiếp đưa tới chìa khóa, quản lí thấy mình cần người đỡ, nhất định sẽ nói cho mẹ hắn, bất quá, Tào Dật Nhiên không muốn để mẹ biết mình lại phát bệnh, nếu không bà lại muốn khuyên hắn đi tiếp nhận trị liệu tâm lý, nghĩ tới điều này Tào Dật Nhiên lại phi thường chán ghét, trong lòng hắn, tiếp nhận trị liệu tâm lý chính là hắn có vấn đề tâm lý, đó chính là trong nhà xem hắn thành người điên, cho nên, hắn cực kỳ phản cảm chuyện này.
Hắn nói là mẹ hắn, Bạch Thụ sửng sốt, sau đó lên tiếng, “Em muốn anh làm gì?”
Tào Dật Nhiên lại vì câu hỏi này mà nhăn mày, hắn biết ý tứ Bạch Thụ hỏi vậy, Bạch Thụ biết mình không muốn để mẹ biết quan hệ của hai người, cho nên, y cảm thấy mình nên tránh hiềm nghi.
Tào Dật Nhiên từ trên ghế sofa ngồi dậy, dựa vào đó, nhắm mắt lại, lông mi thật dài che một ít tâm tình trong mắt, lại khiến hắn thoạt trông mang theo cảm giác ưu buồn.
Bạch Thụ thấy hắn như vậy, lại đau lòng, nói, “Vô luận thế nào, anh sẽ để em vừa lòng trước.”
Tào Dật Nhiên nhìn y hé hé miệng, cuối cùng không nói gì đồng ý những lời này, sau đó nói, “Đừng nói vừa nãy tôi làm sao, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-nhien-tuy-phong/1995949/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.