Bạch Thụ và Chu Diên tách ra, tâm trạng y không yên, cả người chìm trong thống khổ nhất thời không rút ra được, cho tới khi xuống thang máy lảo đảo một cái thiếu chút nữa té lộn nhào, đây đối với y là một lần có một không hai, thống khổ của mình, y thường có biện pháp, thế nhưng đau khổ người yêu từng chịu đựng, y lại chỉ có thể biết chuyện từng phát sinh, đau khổ như vậy khắc trên người y yêu.
Y đành chỉnh lý lại suy nghĩ của mình, thật nhanh chạy về.
Dọc đường đi trong đầu y đều lặp lại câu nói kia của Chu Diên – trường kì bị gia sư nam của hắn dâm loại.
Bạch Thụ đau lòng khó có thể kiềm chế, nghĩ khi đó Tào Dật Nhiên hẳn là thống khổ biết bao, nhưng lại không có ai có thể cho hắn kể ra, có thể giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh.
Khi đó em ấy còn nhỏ như vậy, lại có súc sinh làm chuyện đó với em ấy.
Trước mắt Bạch Thụ giống như xuất hiện Tào Dật Nhiên khi còn bé, hắn quật cường đối mặt với thế giới, trong ánh mắt mang theo chán ghét và bi thương, lại xoay người đưa lưng về phía mọi người nhìn chằm chằm hắn.
Hiện tại y không cách nào tưởng tượng Tào Dật Nhiên kiêu ngạo như vậy rốt cuộc làm thế nào từng bước vác theo bóng ma kia mà trưởng thành như hiện tại, thậm chí y nghĩ, nếu là có cổ máy thời gian, nếu y có thể trở lại quá khứ, y nhất định phải quay về lúc đó, có thể ôm hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dat-nhien-tuy-phong/1995932/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.